Chương trước
Chương sau
Tiếng súng ngừng đột ngột, khi Thẩm Băng Thanh đang lo lắng thay Đỗ Long thì nghe thấy âm thanh vọng ra từ cửa, cậu ta thò đầu xem, chỉ thấy Đỗ Long thản nhiên dùng xe lăn đẩy hai người đi ra, Thẩm Băng Thanh lúc này mới lộ rõ nụ cười, cậu nói:
- Làm rất tốt.
Đỗ Long cười tươi nói:
- Chuyện nhỏ ấy mà, chẳng qua là bọn chúng ngu dốt, giúp tôi đem bọn chúng đi xử lý, giao cho người khác, tôi đi đến một nhà khác trước xem thế nào.
- Giao cho tôi.
Hầu Đông Lai giơ ngón tay cái về phía Đỗ Long, phái người lại nhận xe lăn và đẩy hai anh em rời đi.
Trưởng thôn Bạch Kỳ Hi dẫn Đỗ Long tới một nhà khác và nói:
- Nhà này làm pháo đấy, trong nhà bình thường tồn ít nhất trên trăm cân thuốc nổ, nếu toàn bộ đều bị kích nổ sẽ rất nguy.
Ánh mắt Đỗ Long đảo qua gian nhà, hắn nói:
- Nhà bọn họ làm pháo hay sao? Ngoại trừ thuốc nổ đen, bọn họ còn cái gì khác để làm thuốc nổ nữa không?
Bạch Kỳ Hi nói:
- Việc này tôi không rõ lắm, theo lý mà nói khi sự việc đột nhiên xảy ra, bọn họ không nên để thuốc nổ khác trong nhà?
Đỗ Long suy nghĩ một lúc, nói nhỏ bên tai Thẩm Băng Thanh hai câu, Thẩm Băng Thanh kinh ngạc nói:
- Như thế cũng được à? Chẳng phải quá nguy hiểm sao? Nếu như y không nghe lời anh mà dựa vào địa thế hiểm trở ngoan cố chống lại thì phải làm sao? Hay chúng ta vẫn dùng chiêu cũ như vậy sẽ ổn hơn.
Đỗ Long nói:
- Tình hình của nhà này không giống nhà vừa rồi, lúc nãy tôi có nhìn qua rồi, ba người chia ra ở ba gian khác nhau, chúng ta không biết rốt cuộc trên người ai có quấn thuốc nổ, máy điều khiển từ xa hoặc thiết bị châm ngòi lại không biết ở chỗ ai, tiếng súng vừa rồi càng khiến họ thêm cảnh giác, chúng ta không có sự chọn lựa nào khác, ngoài cách này ra, cậu còn có cách nào tốt hơn không?
Đỗ Long hỏi Thẩm Băng Thanh.
Thẩm Băng Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cậu ta nói:
- Muốn đi chúng ta cùng đi.
Ý củaThẩm Băng Thanh rất rõ ràng, nếu chết thì cùng chết, Đỗ Long cảm động nói rằng:
- Cậu đúng là một tên ngốc…. Được rồi, anh Bạch, anh lại đây, tôi hỏi anh mấy vấn đề…
Bạch Kỳ Hi đi đến trước mặt Đỗ Long, hỏi:
- Đồn trưởng Đỗ, anh muốn hỏi cái gì?
Đỗ Long nói:
- Việc tôi muốn biết là đứa trẻ ở nhà này rốt cuộc chết như thế nào.
Bạch Kỳ Hi nhíu nhíu mày, nói:
- Rớt xuống giếng nên chết, năm đó gặp hạn lớn, giếng nước trong thôn toàn bộ đều cạn sạch, đứa bé nhà họ Khấu chơi bên cạnh giếng, không cận thận nên bị té xuống giếng mà chết.
Đỗ Long hỏi:
- Con của y mấy tuổi? Cái giếng sâu bao nhiêu? Chỗ nào trên cơ thể rơi xuống trước dẫn đến trọng thương không chữa trị? Bao lâu mới được người khác phát hiện? Là ai phát hiện ra?
Bạch Kỳ Hi hỏi:
- Chuyện này có liên quan đến việc ngày hôm nay không?
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Tôi muốn hiểu thêm về hoàn cảnh của gia đình y, lát nữa sẽ đi vào khuyên y.
Bạch Kỳ Hi gật gật đầu, nói:
- Đứa bé đó chết khi vừa mới đầy mười tuổi, miệng giếng kia sâu khoảng bảy tám thước, đứa bé đó bị rơi bể đầu mà chết…Pháp y nói như vậy…Qua hai ngày mới được đứa nhỏ cùng thôn phát hiện, lúc đó miệng giếng đã ngửi thấy mùi thối, hơn nữa mọi người đang đi tìm đứa trẻ, nên…
Đỗ Long nói:
- Pháp y khám nghiệm tử thi lúc đó là ai? Là ai đã xuống giếng đưa đứa bé lên?
Bạch Kỳ Hi nói:
- Pháp y là La Gia Lộc thuộc Cục công an thành phố Thụy Bảo, đứa bé đó là do Khấu Thành Địch tự vớt lên.
Đỗ Long gật gật đầu, hỏi tiếp:
- Mắt của mẹ Khấu Thành Địch tại sao lại bị mù? Vợ y tại sao lại bị liệt? Khấu Thành Địch từ trước đến nay vẫn bán pháo mà sống hay sao? Y có kẻ thù nào không?
Bạch Kỳ Hi nói:
- Mắt của mẹ hắn mấy năm trước còn rất tốt, đột nhiên vào một đêm khuya tự nhiên bị mù, không ai biết nguyên nhân tại sao, theo hắn nói thì do súng đột nhiên cướp cò, đạn bay qua mắt mẹ hắn làm mắt bị thương, cũng không đi bệnh viện để khám, cứ như thế nên mắt bị mù. Vợ hắn bị liệt, nghe nói là bị té, nhưng cũng có người khác nói là do Khấu Thành Địch đánh cho tàn phế đấy, bởi vì…Nghe nói nhân lúc hắn không có nhà, vợ hắn đã không chung thủy…Đây đều là tin vỉa hè, chưa chắc đã chính xác, Đòn trưởng Đỗ đừng nói là do tôi nói nhé.
Đỗ Long cười nói:
- Anh Bạch cũng thật biết phối hợp nhỉ…
Mặt Bạch Kỳ Hi nóng lên, hắn buông tay nói:
- Sự việc đã như thế rồi, tôi cũng không muốn thôn bị phá hủy, Đồn trưởng Đỗ có phải sau khi thu hết vũ khí rồi mọi thứ sẽ trở về như trước?
Đỗ Long gật đầu nói:
Điều đó là đương nhiên rồi, tuy tôi cũng muốn đem tất cả mọi người trong thôn nhốt một trận, nhưng thành phố Thụy Bảo không có nhiều giường giam như vậy để tiếp đãi mọi người đâu, cho nên chuyện lớn cũng đành biến thành chuyện nhỏ thôi…Anh Bạch, anh vẫn chưa nói Khấu Thành Địch có phải trước giờ vẫn kinh doanh pháo?
Bạch Kỳ Hi lắc đầu nói:
- Nếu một mình hắn mân mê làm pháo thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Đồn trưởng Đỗ cũng biết những việc ở thôn chúng tôi, Khấu Thành Địch ngày trước cũng đã làm nghề này, chỉ đến khi nhà hắn ta liên tiếp xảy ra những việc ngoài ý muốn thì hắn ta chẳng bao giờ làm ruộng nữa, cả ngày ở trong nhà làm pháo để bán.
Đỗ Long nói:
- Y quả thật rất thê thảm, anh Bạch, anh vẫn chưa nói cho tôi biết hắn có kẻ thù nào hay không…
Bạch Kỳ Hi ấp úng nói:
- Đồn trưởng Đỗ, điều này tôi không dám nói…
Đỗ Long nói:
- Mạng người là quan trọng, không nói cũng phải nói, bằng không ba người nhà y đều bị chết, anh có chịu toàn bộ trách nhiệm không.
Bạch Kỳ Hi thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Kẻ thù của hắn...Hẳn là người cùng thôn tên Thái Trung Vĩ…Mối quan hệ của Thái Trung Vĩ và Khấu Thành Địch vốn rất tốt, cũng không biết tại sao tự nhiên trở mặt.
Bạch Kỳ Hi nói chuyện ấp a ấp úng, Đỗ Long không kiên nhẫn được nữa, hắn nói:
- Cái tên Thái Trung Vĩ kia ở chỗ nào?Anh dẫn tôi đi gặp hắn.
Bạch Kỳ Hi đưa Đỗ Long tới điểm bố trí tạm thời, tìm được Thái Trung Vĩ, khi Đỗ Long đưa Thái Trung Vĩ sang một bên để gặng hỏi thì Tần Tuấn đến bên cạnh Đỗ Long, hỏi:
- Hai nhà kia đã giải quyết xong chưa? Sếp Đỗ sao đột nhiên lại quay về tìm người để nói chuyện thế này?
Thẩm Băng Thanh đáp:
- Đã giải quyết xong một nhà, còn một nhà khác thì khá phức tạp, cả phòng đều có thuốc nổ, sếp Đỗ muốn dùng kế tâm lý để thuyết phục đối phương, vì vậy phải cố gắng để hiểu rõ tình hình.
Đỗ Long đưa Thái Trung Vĩ ra phía xa cho đến khi không ai nhìn thấy họ, Thái Trung Vĩ là một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, dáng người khỏe mạnh, gã để một chòm râu thoạt nhìn thì có sức uy hiếp rất lớn, nhưng những thứ này để trước mặt Đỗ Long thì không đáng để nhắc tới.
Đỗ Long cuối cùng cũng quay lưng dừng lại, Thái Trung Vĩ nói một cách rất du côn:
- Đồn trưởng Đỗ, anh một mình đưa tôi đến đây làm gì?
Đỗ Long nhìn Thái Trung Vĩ, đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ gã rồi đưa đến phía trước một cây đại thụ, sau đó nhấc lên phía trước, nhấc Thái Trung Vĩ lên cao, hai chân cách mặt đất chừng 10cm, như vậy ánh mắt của 2 người mới được xem là ngang nhau.
Đỗ Long ép hỏi:
- Anh với Khấu Thành Địch rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao anh phải hại gia đình anh ta thê thảm như vậy!
Ánh mắt Thái Trung Vĩ nhất thời bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Gã nói:
- Anh Đỗ, anh nói bậy bạ gì đó? Việc nhà của Khấu Thành Địch chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Đỗ Long cười lạnh nhạt, nói:
- Thật vậy sao? Theo tôi biết thì sự việc không phải như vậy, anh và Khấu Thành Địch trước kia là bạn tốt, sau này đột nhiên trở mặt thành thù, ngay sau đó thì con của Khấu Thành Địch bị chết, mẹ anh ta thì bị mù, vợ anh ta thì bị tàn phế, anh còn dám nói là không liên quan gì đến anh? Chính anh đã hại chết con của Khấu Thành Địch rồi vụng trộm với vợ của anh ta, còn làm mù mắt mẹ của anh ta! Tôi nói có đúng không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.