Thấy Đường Lệ Phượng kiên quyết không chịu vén quần áo, Đỗ Long đành thở dài nói:
- Được rồi, tôi đành phải cực nhọc một chút vậy…
Đỗ Long tiếp tục mát xa, tay của hắn vẫn coi như phép tắc. Tuy nhiên Đường Lệ Phượng lại không dám có chút lơi lỏng, dần dần cô cảm nhận được bụng dưới ấm áp dễ chịu, cơn buồn ngủ lại tiếp tục không thể kìm chế dâng lên.
Ngay lúc hai mí mắt Đường Lệ Phượng bắt đầu đánh nhau, cô bỗng nhiên cảm thấy có mọt giọt chất lỏng rớt trên áo, nhanh chóng thấm ướt một vùng nhỏ. Đường Lệ Phượng mở to mắt vừa đúng lúc nhìn thấy một giọt nước từ trên mặt Đỗ Long rơi xuống.
- Cậu ta khóc sao?
Đường Lệ Phượng nghi ngờ mở to hai mắt, sau đó nhìn kĩ một chút chỉ thấy Đỗ Long đầu đầm đìa mồ hôi, chất lỏng rơi trên áo cô không phải là nước mắt mà là giọt mồ hôi đã hội tụ lại.
- Xin lỗi, tôi không phải cố ý…
Đỗ Long giơ tay lau mồ hôi. Đường Lệ Phượng ngược lại không trách hắn, ở trong phòng điều hòa mà có thể mệt đến như vậy, Đường Lệ Phượng cũng không nỡ trách hắn.
- Mệt thế sao?
Đường Lệ Phượng trái lại có chút áy náy, Đỗ Long đang trị bệnh cho cô mà.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Khí của tôi còn tương đối yếu, cách một lớp áo có khác gì cách một ngọn núi, đại đa số khí trong quá trình xuyên thấu áo bị tiêu hao hết.
Đường Lệ Phượng do dự, cô thực thực ra khá khéo hiểu lòng người, Đỗ Long vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530588/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.