Thẩm Băng Thanh đã sớm nhận ra ông, nghe vậy nói:
- Bí thư Mã, chào ngài. Rất vinh hạnh được biết ngài.
Mã Quang Minh cười nói:
- Đừng khách sáo. Tuổi cậu với Đỗ Long không chênh nhau nhiều. Nếu không chê thì có thể gọi tôi chú Mã như cậu ta.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Như vậy… không thỏa đáng cho lắm thì phải?
Đỗ Long cười nói:
- Không có gì. Chú Mã rất thân thiện và dễ gần.
Thẩm Băng Thanh vẫn lắc đầu:
- Cháu vẫn xưng hô Bí thư Mã là hơn. Bí Thư Mã, cháu và Ngọc Đường chỉ là bạn bè bình thường. Thật đấy, cháu có thể thề.
Mã Quang Minh nói:
- Tôi biết, tôi còn phải cảm ơn cậu. Không có cậu giúp thì sao thành tích của Ngọc Đường có thể tăng nhanh như vậy?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Cháu coi Ngọc Đường là em gái ruột nên giúp là phải.
Mã Quang Minh cười nói:
- Nếu vậy vì sao cậu không chịu gọi tôi một tiếng chú?
Thẩm Băng Thanh do dự hồi lầu, cuối cùng cúi đầu kêu một tiếng chú Mã.
Mã Quang Minh cười nói:
- Vậy là được rồi. Đỗ Long từ trước đến nay chẳng khách khí với chú bao giờ. Băng Thanh, hôm nay cháu qua chỉ để ăn bữa cơm thôi, không có áp lực gì hết. Chú thấy các cháu cứ duy trì hiện trạng bây giờ là tốt rồi. Ngọc Đường còn kỳ thi đại học nữa. Nhiều chuyện tự nhiên sẽ có biến hóa, cứ thuận theo tự nhiên đi.
- Vâng…
Thẩm Băng Thanh thở phào, tâm tình thả lỏng hơn.
Mã Quang Minh dẫn Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530577/chuong-511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.