Chương trước
Chương sau
Lời nói của Đỗ Long khiến cho khuôn mặt Đường Lệ Phượng đỏ bừng, cô bịt lỗ tai, nói:
- Đủ rồi, đừng nói nữa! Tôi hiểu rồi, lần này cậu giúp tôi xoa bóp có thể duy trì được bao lâu?
Đỗ Long nói:
- Nếu nghỉ ngơi thật tốt, cảm xúc không bị chấn động kịch liệt thì duy trì 5-6 tiếng cũng không thành vấn đề. Nếu lại đi tới đi lui giống như vừa rồi thì khả năng chỉ có thể duy trì nửa giờ. Nếu là…
Đường Lệ Phượng khoát tay chặn lại, nói:
- Tôi biết rồi, không thể vận động quá sức… Trước tiên tôi phải nhanh chóng đi mua quần áo cái đã, ngay sau đó sẽ đi bệnh viện lấy thuốc rồi quay về nghỉ ngơi thật tốt. Cậu xem thử coi lần này của tôi phải mất bao lâu mới có thể chấm dứt?
- “Lần này” là sao?
Đỗ Long mở to hai mắt hỏi.
Đường Lệ Phượng xiết chặt nắm tay, hạ giọng nói:
- Tôi nói là lần “nghỉ lễ” này! Khi nào mới có thể chấm dứt!
Đỗ Long “à” một tiếng, nói:
- Việc này rất khó nói, bởi vì kinh nguyệt của chị mất cân đối, khi nào chấm dứt vẫn còn chưa xác định được. Nếu nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt thì 5-7 ngày, nhưng ngày mai chị phải bận rộn vì tham dự hội nghị thu hút đầu tư, như vậy thì sẽ không biết bị mệt thành cái dạng gì nữa…
Đường Lệ Phượng thấp giọng nói:
- Cậu cho là việc thu hút đầu tư của chúng ta sẽ thành công tốt đẹp hay sao? Ở trước nhà giăng lưới bắt chim còn chưa chắc bắt được nữa là.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi tin tưởng bí thư Mã, cũng tin vào bí thư Đường. Hai vị đều là lãnh đạo cao cấp, lại tự mình chạy tới đây một chuyến như vậy thì chắc chắn sẽ không vô ích rồi, phải không nào?
Đường Lệ Phượng nói:
- Tôi xem ra ngoại trừ bí thư Mã và cậu thì chẳng ai coi trọng lần tham dự hội nghị này…
- Mọi việc sẽ tốt hơn thôi.
Đỗ Long dùng sức bóp chặt tay của Đường Lệ Phượng, nói.
Đường Lệ Phượng kêu “ui da” một tiếng, muốn đẩy tay Đỗ Long ra, kết quả lại không thể làm được, cô cắn răng nói:
- Cậu… bóp đủ chưa?
Đỗ Long cười nói:
- Xoa bóp càng lâu thì hiệu quả cũng sẽ càng kéo dài. Được rồi, bí thư Đường hãy nhanh chóng mua đồ mà mình cần đi, xong rồi tôi đưa chị tới bệnh viện lấy thuốc.
Đường Lệ Phượng tức giận trừng mắt nhìn hắn. Mặt mũi của cô trước Đỗ Long xem như đã hoàn toàn mất sạch, thật sự không thể nào bày ra bộ dạng bí thư thành ủy cả, ít nhất là tạm thời không có cách nào.
Động tác của Đường Lệ Phượng bắt đầu nhanh hơn, chẳng qua cô vẫn nhăn nhó khi mua vài chiếc quần lót trong cửa hàng. Dáng người của cô rất chuẩn, chỉ cần chọn trúng rồi sau đó xem số size là được. Sau nửa tiếng, cô và Đỗ Long một trước một sau về tới khách sạn.
Tiếp đó, cô chợt nghe tin bí thư Mã đang triệu tập mọi người tập trung tại phòng họp nên Đường Lệ Phượng vội vàng chạy qua. Vì Đỗ Long lười qua đó, hắn cũng không cần phải thuê phòng trong khách sạn nên lập tức ngồi trong đại sảnh một bên gọi điện thoại, một bên đợi người.
Khuyên bảo mãi Lâm Nhã Hân mới chịu tối nay gọi điện cho Mã Quang Minh, còn chuyện gặp mặt thì miễn bàn. Đỗ Long cũng không đề nghị bọn họ gặp mặt. Sau khi nói chuyện một hồi, Lâm Nhã Hân liền cúp điện thoại, cô còn phải cùng Tô Linh Vân và Bạch Nhạc Tiên đi dạo ở công viên Tây Sơn, rồi còn phải đi ăn đồ nướng ở Điền Trì nữa mà.
Sau khi Mã Quang Minh tan họp đi ra thì nhìn thấy Đỗ Long, lại nghe nói Lâm Nhã Hân tối nay chỉ gọi điện cho ông ta, Mã Quang Minh cũng không nói gì. Buổi tối, Đỗ Long muốn chuồn đi không ngờ lại bị Mã Quang Minh tóm được. Mã Quang Minh tự mình bỏ tiền mời khách để các thành viên trong đoàn đại biểu châu Đức Hồng tổ chức liên hoan trong khách sạn Thể Kỷ, lúc này bên trong đại sảnh đã dọn sẵn hai bàn.
Mã Quang Minh nâng ly đọc diễn văn nói:
- Mọi người đến đây chính là ủng hộ lớn nhất đối với tôi, bây giờ tôi xin mời mọi người một ly!
Cũng có không ít người mang ý nghĩ muốn theo bí thư Mã làm cách mạng mà tới đây nên sau khi Mã Quang Minh nói xong thì bọn họ liền lập tức phụ họa theo, rồi sau đó ai nấy tranh nhau cụng ly với Mã Quang Minh, hy vọng có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Mã Quang Minh.
Trong đám người cụng ly cùng Mã Quang Minh thì chỉ có Đỗ Long và Đường Lệ Phượng là không nhiệt tình như vậy. Đường Lệ Phượng đang lo cơ thể mình không thể uống rượu, nhưng nếu đã uống thì không thể dùng nước trắng để lừa gạt lãnh đạo được, vì thế cô cũng chỉ có thể gắng gượng uống một ly.
Sau cảnh lãnh dạo mời rượu thì đến cảnh cấp dưới thay phiên nhau mời rượu lại lãnh đạo. Tửu lượng của Đường Lệ Phượng có hạn, thân thể lại không khỏe, nếu cứ uống như vậy chỉ sợ cô sẽ phải mất mặt trước mọi người, vì thế mà cô liền gặp chút khó khăn. Còn Đỗ Long nha, hắn thừa dịp hỗn loạn chen đến bên cạnh Đường Lệ Phượng, rồi đưa cho cô một ly nước trắng. Đường Lệ Phượng hiểu ý liền đổi rượu cùng hắn, tâm tình cô lập tức trở nên thoải mái, cười đùa rồi nâng ly mời rượu Mã Quang Minh.
Hôm nay Mã Quang Minh cũng không muốn uống đến say như chết nên sau khi cùng cạn hết một ly với Đường Lệ Phượng liền đặt ly lên bàn, nói:
- Bí thư Đường đã đại diện mọi người kính tôi một ly, tối nay tôi liền dừng ở đây thôi, mọi người cứ tùy ý, chẳng qua cố gắng đừng để xỉn quá. Nếu ai làm chậm trễ việc chính ngày mai thì tôi sẽ không tha cho người đó. Chờ sau khi lấy được thành tích tốt trong hội nghị thu hút đầu tư, chúng ta sẽ uống thoải mái lần nữa!
Mã Quang Minh vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên:
- Chủ tịch thành phố Mã vẫn tràn đầy lòng tin như lúc xưa, đáng tiếc chỉ có lòng tin thôi thì chưa đủ, mà còn phải hiểu rõ thực lực của chính mình nữa mới được. Chủ tịch thành phố Mã cảm thấy tôi nói có đúng không?
Lúc này có vài người đã đi tới, đi đầu là phó chủ tịch thành phố Ngọc Minh – Hoàng Vĩnh Cường, lời vừa rồi chính là gã nói ra.
Mã Quang Minh cười nhạt nói:
- Thì ra là phó chủ tịch thành phố Hoàng, lời nói của phó chủ tịch thành phố Hoàng đương nhiên rất có đạo lý rồi. Tuy nhiên, vẫn chưa đủ toàn diện, bởi vì cho dù có thực lực, lại rất có lòng tin đi nữa cũng chưa chắc đã thành công. Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, vận may trước trận của tôi có thể không tốt, chẳng qua tôi xem vận may của phó chủ tịch thành phố Hoàng cũng không hẳn đã tốt hơn tôi à.
Mã Quang Minh mở miệng một câu là “phó chủ tịch thành phố Hoàng” khiến trong lòng Hoàng Vĩnh Cường âm thầm tức giận. Trong nhiệm kỳ mới này, gã bị dậm chân tại chỗ, mà kẻ đối đầu của gã là Lý Nhật Tân lại được đề thăng làm phó chủ tịch thường trực thành phố, vững vàng chắn trước mặt gã. Trong lời nói của Mã Quang Minh đúng là đang ám chỉ rằng cho dù ông đây đang gặp vận rủi thì ông cũng có thể nâng Lý Nhật Tân lên, ông không một cước đá văng Hoàng Vĩnh Cường mày đã là không tệ rồi, còn ở đó mà nói cứng à.
Hai vị đại lão giao phong, nói chuyện thiếu chút nữa bất kể thân phận. Một người trung niên mặc tây trang ngay bên cạnh Hoàng Vĩnh Cường hỏi:
- Chủ tịch thành phố Hoàng, theo tôi được biết thì chủ tịch thành phố đương nhiệm của thành phố Ngọc Minh hẳn là họ Tưởng phải không? Vị chủ tịch thành phố Mã này là…
Hoàng Vĩnh Cường được cơ hội xuống thang nên gã thu hồi tâm tình lại rồi mỉm cười, nói:
- Vị này là chủ tịch thành phố Mã khóa trước của thành phố Ngọc Minh, hiện đã được điều tới châu Đức Hồng đảm nhiệm chức bí thư thành ủy. Cho nên đúng ra chúng ta nên gọi là bí thư Mã, bí thư Mã này, tôi giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là CEO của tập đoàn Đế Long ở Đài Loan – Phạm Khắc Long tiên sinh, vị này là CEO của tập đoàn Hoa Thăng – Nghiêm Thế Côn tiên sinh. Tập đoàn của hai người bọn họ đều là nằm trong top 500 tập đoàn hàng đầu trên thế giới, cả hai đều chuẩn bị đến đầu tư ở thành phố Ngọc Minh đấy. Nếu châu Đức Hồng có hạng mục gì tốt thì bí thư Mã không ngại giới thiệu cho hai vị CEO đây một chút chứ.
Mã Quang Minh rời chỗ, đứng dậy bắt tay với Phạm Khắc Long và Nghiêm Thế Côn, rồi nói “ngưỡng mỗ đã lâu”, sau đó cười nói:
- Hoan nghênh hai vị đại biểu hai tập đoàn tới tỉnh Thiên Nam đầu tư. Tỉnh Thiên Nam ở biên giới phía tây, mặc dù kinh tế vẫn còn kém phát triển, nhưng chúng tôi có ưu thế của chúng tôi, thí dụ như châu Đức Hồng có cảnh quan thiên nhiên được bảo tổn hoàn hảo, các loại tài nguyên phong phú. Châu Đức Hồng giống như một vùng đất hoang chưa được khai phá, có thể giúp cho những người tìm đến đầu tư thắng lợi trở về…
Mã Quang Minh quay đầu lại nói:
- Các cô các cậu có ai đem theo tư liệu của chúng ta không? Còn không nhanh lấy ra cho hai vị CEO đây thảm khảo một chút?
Tất cả mọi người đến đây là để uống rượu, ai mà biết được lại có thể gặp mặt nhà đầu tư. Bởi vậy mọi người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, ngay lúc Mã Quang Minh khẽ cau mày thì chỉ thấy Đỗ Long bất ngờ nói:
- Bí thư Đường, không phải chị có mang theo mấy phần tư liệu đến đây hay sao? Ồ, nó ở ngay bên dưới chân chị kìa.
Đường Lệ Phượng sửng sốt, cô cúi đầu xuống để xem, dưới chân quả thật có mấy túi to, đây không phải là do Đỗ Long xách tới hay sao? Làm sao lại…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.