Chương trước
Chương sau
Thẩm Băng Thanh chỉ kịp tránh nửa mặt sang bên cạnh, kết quả vật kia đập vào mặt cậu ta, đầu lưỡi ngòn ngọt, hóa ra là một khối bơ.
- Tiên nhi đừng gây chuyện nữa, anh ghét nhất bị lãng phí bơ như vậy, coi em biến Băng Thanh thành dạng gì rồi … ha ha…
Đỗ Long nhìn Thẩm Băng Thanh cười ha hả, Bạch Nhạc Tiên lại che miệng nói:
- Rất xin lỗi Băng Thanh, tôi tưởng Đỗ Long vào trước…
Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:
- Không có gì, tại sao cô ở đây, sao không đi uống rượu? Cô từ từ nói, tôi đi tắm trước đã…
Bạch Nhạc Tiên đưa khăn tay cho cậu, cười nói:
- Lau trước đã, ăn bánh ngọt đã rồi nói sau, bằng không đợi lát nữa không còn đâu.
Thẩm Băng Thanh cũng không kiên trì, tùy tiện lau hai cái, vừa ăn bánh ngọt vừa nghe Bạch Nhạc Tiên giải thích.
Hóa ra bây giờ Bạch Nhạc Tiên đã kiêng rượu, bọn Đỗ Long đều là nam, cô không muốn tham gia, liền quay về nhà Đỗ Long. Chìa khóa Đỗ Long đưa cho cô cô vẫn không trả cho Đỗ Long, theo cách nói của cô, cô vẫn là khách trọ nhà Đỗ Long, bởi vì cô thường xuyên qua lại quét dọn vệ sinh, cho nên tiền thuê tự động giảm rồi.
Thẩm Băng Thanh ăn hai phần bánh ngọt, nói:
- Nhiều mỡ quá, các cậu ăn đi, tôi đi tắm trước, sau đó đi ngủ, hôm nay đi đường cả ngày, mệt chết đi được.
Thẩm Băng Thanh mang đồ vào phòng tắm, Bạch Nhạc Tiên và Đỗ Long nhìn nhau cười, Bạch Nhạc Tiên lập tức nhào vào trong lòng Đỗ Long, đem một ít bánh ngọt nhét vào miệng Đỗ Long, ngây thơ nói:
- Chú hư hỏng, không nhớ Tiên nhi à?
Tay Đỗ Long không thành thật chạy trên thân cô, hắn cười ha hả nói:
- Dĩ nhiên là nhớ rồi…, Tiên nhi em còn muốn muốn nghiệm chứng một chút cảnh trong mơ kia không?
Bạch Nhạc Tiên phì phì vài tiếng, trên mặt hai gò má đỏ ửng, cô nói:
- Anh đúng là người chú bại hoại, chỉ biết tìm cách ức hiếp em, em không mắc lừa anh nữa đâu!
Đỗ Long cười nói:
- Không mắ lừa vậy em còn chui đầu vào lưới trong lòng anh làm gì? Em cũng đã biết thủ thuật của anh rất lợi hại đấy, nếu muốn bo bo giữ mình thì nên tránh xa anh ra một chút mới được.
Bạch Nhạc Tiên sợ rồi kênh kênh cái mũi đáng yêu nói:
- Anh dám! Cẩn thận em sẽ bảo cha em … ném anh… ném anh đến cột mốc biên giới trên đỉnh Tuyết sơn đấy.
Đỗ Long không nói gì bế Bạch Nhạc Tiên lên, đi đến phòng ngủ, Bạch Nhạc Tiên hét lên một tiếng, bị Đỗ Long vứt xuống giường, lúc Đỗ Long dang hai tay bổ nhào về phía cô, Bạch Nhạc Tiên xoay người nhảy xuống giường, nói:
- Anh có bản lĩnh thì bắt em đi!
Đỗ Long hạ cánh xuống giường chậm một chút, Bạch Nhạc Tiên đã chạy ra ngoài, hơn nữa không ngờ còn chạy rất nhanh ra mở cửa bỏ trốn mất dạng.
Con vịt này đã trong tay ta rồi làm sao có thể để cô bay mất, Đỗ Long chạy nhanh ra cửa đuổi theo:
- Chúng ta đi mua bữa ăn khuya, cậu nghỉ ngơi đi…
Lúc Đỗ Long đi xuống dưới lầu đã không thấy bóng dáng Bạch Nhạc Tiên đâu nữa, lúc Đỗ Long đang nhìn chung quang, thình lình nghe thấy tiếng xe máy gầm rú truyền đến, chỉ thấy Bạch Nhạc Tiên cưỡi trên một chiếc xe mô – tô màu đỏ vẫy vẫy tay hướng Đỗ Long nói:
- Anh có thể đuổi được em em sẽ mời anh ăn kem! Em đi trước nhé!
- Cái này không công bằng!
Đỗ Long chạy nhanh tới, chỉ thấy Bạch Nhạc Tiên sớm đi xa, một chiếc xe máy vô cùng uy mãnh dừng ở một bên, cái chìa khóa còn cắm trên xe. Chiếc xe thoạt nhìn khá quen mắt, dường như chính là chiếc mô tô BMW trân quý bản 2000 mà hắn thắng Dương Minh Huy trong cuộc đua xe trên quốc lộ.
Lúc trước Đỗ Long không lấy chiếc xe này của Dương Minh Huy, không ngờ hôm nay Bạch Nhạc Tiên mang nó tới, chẳng lẽ tiểu tử Dương Minh Huy tự nguyện đưa tới cửa?
Đỗ Long bất chấp tất cả, trước tiên lái xe đuổi theo sau. Chiếc mô tô BMW đã qua sửa chữa phát ra tiếng nổ vang, sau đó liền xông ra ngoài.
Bạch Nhạc Tiên chờ hắn ở cửa kí túc xá nhà máy dệt, thấy hắn đi ra, liền tăng tốc chạy ra đường quốc lộ. Đỗ Long bám đuôi đuổi theo, nhưng kỹ thuật điều khiển xe dù sao không bằng Bạch Nhạc Tiên, chỉ thấy cô thuần thục chạy xe giữa dòng xe cộ qua lại không ngớt, một lúc đã bỏ xa Đỗ Long.
- Con bé này tới Ủy ban kỷ luật làm việc thật sự đã lãng phí nhân tài…
Đỗ Long âm thầm nói, thật là một phen kinh hồn bạt vía, khoảng cách với Bạch Nhạc Tiên càng ngày càng xa rồi.
- Anh chậm quá!
Bạch Nhạc Tiên dừng lại ở cầu vượt vòng quanh thành phố, qua hai phút Đỗ Long mới đuổi kịp, Bạch Nhạc Tiên châm chọc hắn một chút, sau đó chỉ vào cầu vượt nói:
- Đỗ Long, còn nhớ chỗ này không?
Đỗ Long ngẩng đầu lên, lập tức thấy một bức ảnh của mình thật lớn đang kính lễ với dòng người qua lại, hắn chợt nói:
- Đương nhiên nhớ rõ, lúc trước em lấy trộm xe của anh, và bị bắt ở chính chỗ này.
Bạch Nhạc Tiên cau cái mũi, nhấn mạnh nói:
- Đó là xe của em! Bị anh chiếm mất chứ!
Đỗ Long nói:
- Đó là do anh tự mua được chứ, sao có thể nói là chiếm được? muộn như vậy em dẫn anh ra đây, không phải là muốn ôn lại quá trình bị bắt cóc chứ?
Bạch Nhạc Tiên xoẹt một tiếng, nói:
- Anh mới muốn ôn lại chứ, anh không biết à? Lúc trước em bị bắt cóc ở đây, đã hôn mê trong nháy mắt, em nhìn thấy khuôn mặt của anh. Khi em tỉnh lại, đang không biết chuyện gì xảy ra, thì anh đột nhiên xuất hiện trước mặt em, em còn tưởng rằng mình đang nằm mơ…
Đỗ Long lặng lẽ nghe, Bạch Nhạc Tiên lần đầu tiên giải thích cho hắn về nguyên nhân mình bị mất trí nhớ:
- Từ sau khi tôi tốt nghiệp đại học, mẹ em vẫn luôn tìm cho em đối tượng thích hợp, người bà ấy chọn em không ngắm được ai, vậy là cái danh hoa hồng gai truyền ra ngoài. Lúc đó có người theo đuổi em rất sát đấy, tuy rằng em không thích y, nhưng lại không tiện từ chối, cũng chỉ có thể nghĩ cách tách rời khỏi y. Sau khi được anh cứu, em cũng không biết là nhất thời mơ hồ hay nhất thời tâm huyết dâng trào, dù sao chuyện sau đó thì anh cũng đã biết rồi.
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Điều anh nên biết cũng đã biết, nhưng thứ anh không biết vẫn là không biết, tên kia đã trở lại?
Bạch Nhạc Tiên kinh ngạc liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, nói:
- Có thật là cái gì cũng không biết không đấy, đúng vậy, tên kia đã trở lại, y giống như đã thành một người khác… mẹ em hy vong em và y có thể đến với nhau…
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Vậy còn em? Em nghĩ thế nào?
Bạch Nhạc Tiên ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Đỗ Long nói:
- Đỗ Long, anh thật sự không có ý định trở về thành phố Ngọc Minh sao?
Đỗ Long nói:
- Cho dù điều trở lại, với thân phận và địa vị của anh,cũng không đủ tư cách là hoàng tử bạch mã kia đâu! Huống chi anh tạm thời thật sự không thể trở về, công việc ở xã Mãnh Tú rất quan trọng còn đang chờ anh.
Bạch Nhạc Tiên thất vọng nói:
- Ah… Đỗ Long mấy tháng anh mới về thành phố Ngọc Minh một lần, em… em…
Đỗ Long nói:
- Anh biết, em hy vọng anh có thể lập tức bồi bạn em, anh cũng muốn thế mà. Nhưng đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, những người đàn ông cả ngày chỉ vây quanh phụ nữ khẳng định không phải thứ gì tốt.
Bạch Nhạc Tiên xoẹt một tiếng, cô cười:
- Anh ghen à? Bản cô nương đây không dễ thay lòng đổi dạ như vậy, tuy nhiên… nếu anh không tiếp tục nỗ lực…, vậy cũng khó nói.
Đỗ Long nói:
- Anh vẫn luôn cố gắng, không tin em thử xem.
Đỗ Long cầm lấy tay Bạch Nhạc Tiên nhấn vào một chỗ nào đó, Bạch Nhạc Tiên chỉ cảm thấy cái gì đó cưng cứng đặt vào tay mình, cách quần ngoài cũng có thể cảm giác được nhiệt lượng của nó, trái tim Bạch Nhạc Tiên bỗng nhiên rộn ràng, cô ha ha nói:
- Anh hư hỏng này, lại lấy nó để hớp hồn người khác à…
Bạch Nhạc Tiên rấy mạnh bị Đỗ Long ấn xuống đất, Đỗ Long dựa vào mô tô ngồi trên thảm cỏ, cởi bỏ dây lưng vẫy tay gọi Bạch Nhạc Tiên, Bạch Nhạc Tiên cắn răng, lắc đầu nói:
- Không được, chỗ này… Đây là đại lộ giao thông mà…
Đỗ Long không nói gì mà “bắt” cô lại chỗ mình, nhờ có xe máy che chắn, hai người lưng hướng cầu vượt, ngay dưới tấm biển quảng cáo kia…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.