Đường Lệ Phượng yếu ớt tỉnh dậy. Chỉ khi thấy những thứ đồ thân quen, cô mới thở phào một hơi. Xem ra tất cả chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ mà thôi, vận rủi cũng không hề tìm tới mình.
- Cô tỉnh rồi hả?
Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng nói của đàn ông khiến cho Đường Lệ Phượng kinh hãi. Cô liền bật dậy, nhưng rất nhanh lại nằm xuống vì cô phát hiện thân thể đang trong tình trạng không mảnh vải che thân. Ngay sau đó cô còn cảm thấy toàn thân mình đau nhức không ngừng, nhất là nơi quý giá nhất của con gái…
Đỗ Long đứng lên, bước tới bên giường nhìn Đường Lệ Phượng một lúc rồi nói:
- Tôi không có ngờ tới cô lại là gái trinh, chuyện tối hôm qua… Tôi rất là áy náy…
Đường Lệ Phượng nhìn thấy bộ đồ hắn đang mặc kia, liền hiểu được chuyện ngày hôm qua không phải là một giấc mơ gì hết. Cô bỗng “Oa” rồi bật khóc, trinh tiết mà mình giữ nhiều năm như vậy khi không lại bị một tên đàn ông không biết mặt cướp mất.
- Đừng khóc mà!
Đỗ Long an ủi:
- Đây chỉ là sự hiểu nhầm, huống chi là do cô sai trước. Ai bảo cô dung túng cho cái tên tiểu súc sinh Thạch Vũ Hiên kia…
- Câm miệng!
Đường Lệ Phượng nổi giận quát:
- Anh dựa vào cái gì mà mắng nó là tiểu súc sinh? Anh có tốt hơn nó được bao nhiêu? Cả hai người đều là cá mè một lứa.
Đỗ Long cũng không nổi nóng, hắn nói:
- Nói hay lắm. Trước đó tôi cảm thấy cô với Thạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530553/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.