Vương Hằng Sinh nói:
- Thiên Hằng à, nói thực lúc trước ông gọi Ngọc Hoa đến chủ trì lúc đấu giá đá, tôi liền có chút cho là không đúng. Người trẻ tuổi dễ kích động, cái thứ đấu giá đá này cũng như là đánh bạc, rất dễ bị mê muội vào, môi trường đấu giá đá cũng rất dễ làm người ta kích động, làm ra một số việc mà bình thường sẽ không làm. Lần này ông cũng không thể hoàn toàn trách Ngọc Hoa được, tôi không trông nó tốt, không thuyết phục nó, tôi cũng có trách nhiệm.
Triệu Thiên Hằng nói:
- Ông Vương, việc này không trách ông được, tính khí của thằng nghịch tử kia tôi rất rõ, hiện nay tôi không cách nào nắn nó, nhờ ông chuyển điện thoại cho Lưu sư phụ người mà công ty chúng ta cử đi.
Điện thoại từ tay của người này chuyển sang tay người khác, chuyển mãi mà vẫn chưa đến chỗ Triệu Ngọc Hoa. Mọi người dường như đều lần lượt bị ông chủ khiển trách, sắc mặt từng người trở nên hết sức khó coi, Triệu Ngọc Hoa trong lòng càng đấu đá, cúi đầu không dám lên tiếng.
Lúc này Lâm Nhã Hân và Thẩm Băng Thanh đã đi tới, sau khi lên tiếng chào hỏi Tô Linh Vân, Thẩm Băng Thanh nói với Vương Hằng Sinh:
- Ông Vương, sáng hai ngày sau là ngày mở thầu, nếu là tôi cạnh tranh được nguyên liệu, ông có thể ở bên chỉ cho tôi nên mài đá thế nào chứ.
Vương Hằng Sinh cười nói:
- Cô thừa biết mài đá mà, còn cần lão già tôi đây giúp cái gì? Tôi đi góp vui, dính chút đỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530505/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.