Triệu Ngọc Hoa chợt nhìn thấy Tô Linh Vân trợn mắt lườm y, y vội cười nói:
- Anh hiểu rồi. Tại Tiểu Vân em ở bên cạnh anh, anh vui mừng quá nên mới phản ứng chậm chạp như thế đấy chứ.
Tô Linh Vân lạnh nhạt nói:
- Xem ra vì tương lai của Tập đoàn Thiên Nguyên các anh, tôi vẫn nên để anh ít phạm sai lầm thì hơn...
Triệu Ngọc Hoa khẽ cho mình hai cái bạt tai rồi cuống quýt xin Tô Linh Vân tha cho. Tô Linh Vân vẫn duy trì khoảng cách nhất định với y khiến tim y khó chịu như bị mèo cào vậy.
Cuối cùng thì Vương Hằng Sinh cũng đứng lên. Ông dụi dụi đôi mắt hơi có chút cay cay, lắc lắc đầu, không nói một lời nào rồi lại đi tới một khối nguyên liệu thô khác, Tô Linh Vân vội nói:
- Ông Vương, cũng xem được hơn một nửa rồi. Chúng ta nghỉ ngơi ăn chút gì đã.
Vương Hằng Sinh suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng gật gật đầu. Sau đó mọi người cùng tới nhà hàng Tây phía bên cạnh khu hội trường chào bán công khai. Triệu Ngọc Hoa vừa vào tới nhà ăn thì đã nghe tiếng Đỗ Long gọi lớn:
- Ông Vương, Cô Tô, chúng tôi ở bên này!
Đám Đỗ Long chiếm thêm cho đám Triệu Ngọc Hoa thêm mấy chỗ ngồi, trên bàn cũng bày không ít đồ ăn. Triệu Ngọc Hoa đi đầu tiến lên phía trước, nhìn đống đồ ăn chất thành núi, Triệu Ngọc Hoa hừ lên một tiếng nói:
- Anh Chu cũng khoa trương quá nhỉ? Ăn Búp-phê thì cũng không thể lãng phí được. Không phải anh Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530493/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.