Chương trước
Chương sau
Lần này hành động thắng lợi trở về, sau khi máy bay chở bọn Đỗ Long trở về chỗ để xe thì thả hai người Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh xuống, sau đó liền bay tiếp về thành phố Thụy Bảo.
Thẩm Băng Thanh lôi chiếc xe bán tải ra, hai người quay về thôn Mã Câu, Thẩm Băng Thanh không khỏi hỏi:
- Đỗ Long sao cậu không đi cùng bọn họ đến thành phố Thụy Bảo? Một mình tôi có thể lái xe trở về mà.
Đỗ Long nói:
- Cậu sợ bọn họ cướp công của chúng ta sao? Yên tâm đi, đội trưởng Y không phải loại người như vậy, hơn nữa còn có cha tôi ở đó, y cũng không thể làm như vậy, theo bọn họ trở về cũng không tác dụng gì, còn không bằng… Tôi lo lắng một mình cậu ứng phó nguy hiểm ở đây, cậu cũng biết, cậu lại còn sợ rắn, sợ nhện vân vân, trong rừng này cái gì cũng có…
- Hừ…
Thẩm Băng Thanh kêu lên một tiếng bực bội, không nói gì, Đỗ Long thả thấp ghế dựa một chút, nói:
- Tôi hơi mệt, cậu lái từ từ, tôi nghỉ ngơi một chút, khi nào cậu mệt thì đến lượt tôi.
Đỗ Long nói xong thì nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát đã có tiếng ngáy nhẹ nhàng, Thẩm Băng Thanh cũng không biết Đỗ Long có ngủ không, cậu ta chỉ chuyên tâm lái xe…
Tiếng hô của một cô gái khiến Thẩm Băng Thanh bị đánh thức, cậu ta mở to mắt nhìn lên, phát hiện Đỗ Long đang nghe, cậu ta liền lật người ngủ tiếp, chỉ một lát sau tiếng ngáy lại lần nữa vang lên, ngày hôm qua cậu ta cũng mệt muốn chết rồi.
- Đỗ Long! Cậu để tôi nói như thế nào thì mới được đây, hai ba ngày đầu cho tôi niềm vui bất ngờ…
Trong điện thoại gọi đến chính là tiếng của Lý Tùng Lâm, Đỗ Long cười nói:
- Cục trưởng Lý, chủ yếu là vì xã Mãnh Tú có hơi nhiều việc một chút, tôi cũng không nghĩ chuyện này lại tạo cho ngài niềm vui bất ngờ.
Lý Tùng Lâm cười nói:
- Chuyện vui như vậy thì tốt nhất là nên nhiều một chút. Đỗ Long, lần này số thuốc phiện thu được đã tạo ra bản ghi chép thuốc phiện lớn nhất thu được trong một lần của thành phố Thụy Bảo thậm chí cả châu Đức Hồng. Tôi đã báo cáo lên trên, lãnh đạo cấp trên có vẻ muốn tiến hành khen ngợi tất cả những người tham dự chống ma túy, xem chừng tiểu tử cậu sẽ được thăng chức.
- Tôi có thể lên trưởng phòng?
Tinh thần Đỗ Long rung lên, Lý Tùng Lâm cười nói:
- Cậu cứ đùa, phó phòng ít nhất phải mất ba năm mới có thể chuyển chính thức, cậu tiếp tục cố gắng đi, ý tôi là từ cảnh sát cấp ba thăng lên cảnh sát cấp hai đấy.
Trước khi Đỗ Long được điều đến đã thăng lên ba cấp rồi, tuy nhiên điều này không có dính líu gì đến chức vụ, cho dù thăng lên cảnh sát cấp một thì như thế nào chứ? Còn không phải tiếp tục ở trong khe suối sao? Tiền lương nhiền hơn mấy chục tệ đâu có bõ bèn gì? Cho nên Đỗ Long lập tức nổi giận.
Lý Tùng Lâm dặn dò Đỗ Long sau khi về xã Mãnh Tú thì liên hệ với ông ta, sau đó Đỗ Long bắt đầu lang thang trên mạng, liên lạc với Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân đã đem tảng đá về có thể bán bán hết những khối đá có thể bán trong tay, công ty Thái Hưng không ngờ chọn lọc khá kỹ, Phỉ Thúy chất lượng kém một chút cũng không cần. Lâm Nhã Hân tìm những công ty khác mới có thể bán hết số Phỉ Thúy, nhập tài khoản mười hai triệu tệ. Như vậy tài sản của hai người riêng chỉ nhờ việc bán các khối đá cũng đã có hơn sáu mươi triệu rồi.
Đỗ Long để cho Lâm Nhã Hân đem số tiền này đầu tư vào thị trường chứng khoán, còn một tuần nữa để giao dịch. Hắn cần kiếm được một số lớn, cho dù mỗi ngày có giới hạn, chí ít cũng có thể kiếm được hai ba chục triệu về túi chứ?
- Lâu nay chị có gặp cái lão Giám đốc ngân hàng quỷ quái đó không vậy?
Đỗ Long hỏi.
- A Long, chúng ta đã có thể rút ra hơn một trăm triệu tiền mặt, còn muốn tìm cái lão quỷ quái đó cho vay sao?
Lâm Nhã Hân có chút bất đắc dĩ nói.
Đỗ Long nói:
- Không đi cược thạch chị không biết mình nghèo thế nào, em biết chị băn khoăn điều gì, chị chỉ cần thường xuyên gặp mặt lão, nhiều nhất là hơi ứng phó một chút. Chờ lúc lão lén hẹn gặp chị, em đi là được rồi. Đối phó loại háo sắc này, em sẽ có cách, em muốn lấy từ trên người lão ít tiền, và chờ chúng ta từ Myamar trở về, nhanh chóng trả lại tiền, thì không cần sợ người khác kiểm tra.
Lâm Nhã Hân bất đắc dĩ nói:
- Đây có coi là mỹ nhân kế không? Nếu tin tức truyền ra ngoài, sau này tôi đừng có mớ cho vay và làm ăn với chính quyền nữa.
Đỗ Long nói:
- Yên tâm đi, tên kia không dám nói ra đâu, sau này việc quan của chúng ta sẽ càng làm càng lớn, chị còn sợ không có ai làm cùng sao?
Lâm Nhã Hân cười khổ nói:
- Cậu dù thế nào cũng là cảnh sát, che chở tôi không bị bọn du côn ức hiếp cũng đã không tệ rồi.
Đỗ Long nói:
- Chị nói như vậy là sai rồi, cục công an là một bộ ngành quyền lực, chỉ cần em thành nhân vật số một, chỉ cần ho một tiếng, là đủ chị cả đời ăn uống no nê rồi. Huống chi em cũng không chắc sẽ vẫn ở cục công an, hệ thống Đảng ủy công an lớn như vậy, ở đâu chả có thể hô mưa gọi gió? Chị chớ có coi thường em.
Lâm Nhã Hân khẽ cười nói:
- Đúng rồi… cậu tiền đồ rộng lớn, tuy nhiên… chờ lúc cậu ngồi vào vị trí của bí thư Bạch…. Chỉ sợ sớm đã quên tôi.
Đỗ Long trách mắng:
- Nói bậy gì đấy, tấm lòng của em vĩnh viễn sẽ không thay đổi, đừng suy nghĩ lung tung, hãy chịu khó luyện tâm pháp mà em dạy chị đi, chúng ta cùng tu luyện, kéo dài tuổi thanh xuân cũng không phải việc gì khó. Sau này không được nói như vậy nữa, bằng không hãy đợi em trừng trị đấy.
- Ừ, tôi biết rồi…
Lâm Nhã Hân nói:
- Lát nữa tôi sẽ liên lạc với vị giám đốc ngân hàng kia, khi nào thì cậu rảnh?
Đỗ Long bỏ điện thoại xuống dục Thẩm Băng Thanh dậy, sau đó hắn lái xe, trở về xã Mãnh Tú.
Chuyện bọn Đỗ Long phá án thu hoạch hàng loạt thuốc phiện còn chưa truyền ra ngoài, bởi vậy xã Mãnh Tú còn rất yên ả. Đỗ Long tìm được Tông Lập Phong, sau khi dặn dò y vài câu rồi một mình lái xe rời khỏi xã Mãnh Tú, nói là cần về thành phố Ngọc Minh lĩnh thưởng, Tông Lập Phong nhìn hắn rời khỏi một cách hâm mộ.
Đêm đó Đỗ Long chạy tới thành phố Lỗ Tây ở châu Đức Hồng, sáng sớm hôm sau Lâm Nhã Hân cũng đến. Lần này cô dẫn theo một kế toán, trên đường đi đều là vị kế toán kia lái xe, cho nên tinh thần cô rất thoải mái.
Hôm qua Lâm Nhã Hân đã gặp giám đốc ngân hàng Công Thương thành phố Lỗ Tây Khâu Hải Xuyên, Khâu Hải Xuyên nghe được giọng nói ỏn ẻn ỏn ẻn của cô thì đã cứng đờ cả người rồi, liền hẹn hôm nay lại được gặp mặt cô bàn lại. Hai giờ chiều, Lâm Nhã Hân gặp Khâu Hải Xuyên ở trong quán rượu Venus sang trọng ở thành phố Lỗ Tây. Lâm Nhã Hân cũng không tới một mình, đi cùng cô còn có một thiếu nữ cắt tóc ngắn xinh đẹp như ánh mặt trời.
Khâu Hải Xuyên độ tuổi trung niên dáng người béo lùn hói đầu, nếu không có tiền có quyền trong tay, chỉ sợ nghĩ đến hình dáng của lão cũng không muốn nghĩ. Tuy rằng lão không nghe Lâm Nhã Hân nói có người đến gặp cùng, nhưng lại mang đến một mỹ nữ thì cũng được rồi. Lúc này Khâu Hải Xuyên gọi nhân viên phục vụ mở hai chai rượu đỏ có giá hơn một ngàn tệ một chai, rót đầy cho hai người rồi nâng cốc nói:
- Tiểu thư Lâm, Tiểu thư Thẩm, được quen biết hai người đẹp là vinh hạnh của tôi, sau này các cô phải thường xuyên đến thành phố Lỗ Tây chơi, cho tôi có cơ hội tiếp đãi các cô.
Lâm Nhã Hân nâng chén cười nói:
- Được quen biết với giám đốc Khâu mới là vinh dự của chúng tôi, giám đốc Khâu thật quá khách khí rồi, chúc cho sự hợp tác lâu dài của chúng ta vui vẻ thành công!
Ba người đều một hơi cạn sạch, Lâm Nhã Hân sau khi đặt chén rượu xuống nói thẳng vào vấn đề:
- Giám đốc Khâu, gần đây công việc kinh doanh của tôi cần một số vốn lớn để quay vòng, bên thành phố Ngọc Minh có thể cho tôi vay một khoản nhưng còn thiếu chút ít. Tôi nghe nói ngân hàng của giám đốc Khâu có thể cho vay nhiều hơn, cho nên liền tùy tiện liên hệ với giám đốc Khâu. Tuy nhiên tài sản của tôi cũng không có ở châu Đức Hồng, không biết giám đốc Khâu có thể chiếu cố cho tôi một chút không.
Khâu Hải Xuyên híp mắt cười nói:
- Quy định đúng là cái chết, người mới là sống, cô Lâm thông minh sắc sảo như vậy, nhất định có thể thỏa mãn yêu cầu, có thể vay toàn bộ ở chỗ tôi để đầu tư quay vòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.