Thẩm Băng Thanh nói:
- Cẩn thận một chút.
Đỗ Long đem ba khẩu AK47 giao cho Thẩm Băng Thanh, hắn quần áo gọn gàng, bước nhanh về phía Thẩm Băng Thanh.
Thẩm Băng Thanh dồn những người bị Đỗ Long còng tay lại một chỗ, phía bắc đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, thì ra là Đỗ Long khiêng một người trở lại.
- Không ngờ cậu đuổi kịp, lợi hại thật.
Thẩm Băng Thanh giơ ngón tay cái về phía Đỗ Long, Đỗ Long cười cười, ném tên kia xuống mặt đất, hắn thở hổn hến nói:
- Tôi thở cái đã, cậu lục soát người hắn, xem thu hoạch được bao nhiêu.
Thẩm Băng Thanh liền rất nhanh đếm ra một con số, cậu ta chậc chậc khen:
- Lượng thuốc phiện thu được so với lần trước còn nhiều hơn gấp hai, khả năng hơn ba mươi triệu đấy.
Đỗ Long liếc đống thuốc phiện kia một cái, đột nhiên nhìn đến trước mặt Đa Ôn Hãn, quát hỏi:
- Thuốc phiện chúng mày vận chuyển tuyệt đối không chỉ có vậy, chúng mày chia thành bao nhiêu nhóm? Nhóm tiếp theo khi nào thì đến? Chúng mày liên lạc với nhau bằng cách nào?
Đa Ôn Hãn lạnh nhạt nói:
- Đồn trưởng Đỗ, cậu cảm thấy tôi giống người sẽ bán đứng bạn bè sao?
Đỗ Long hướng ánh mắt tới người thanh niên bị thương, hắn vội vàng lắc đầu nói:
- Tôi không biết, việc này chỉ có Đa Ôn Hãn biết thôi.
Em trai Đa Ôn Hãn quát to:
- Mày thật nhu nhược, kẻ nhát gan.
Đa Ôn Hãn nói:
- Lão nhị, đừng mắng nữa, anh không trách hắn. Đồn trưởng Đỗ, đúng vậy, có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530477/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.