Chương trước
Chương sau
Mã Tích Kỳ nói:
- Không thể hành động thiếu suy nghĩ, xã Mãnh Tú đã bị chết một vị Đồn trưởng, nếu lại chết một người nữa, làm không tốt thì phía trên sẽ phái người tới. Có những việc không thể làm quá đáng, huống hồ Đỗ Long này không giống với cảnh sát bình thường. Hắn đột nhiên đánh bài cùng chúng ta, tiền thắng lại còn nói muốn mang đi sửa đường. Đồn trưởng thú vị như vậy, nếu chết chẳng phải đáng tiếc hay sao?
Đa Quang Thác lo lắng nói:
- Nhưng… Nếu anh trai em bị hắn đè ép…
Mã Tích Kỳ nói:
- Bọn họ mới có hai người, anh của cậu lúc này có thể đã mang tám người ra ngoài, mỗi người một khẩu AK47, cho dù gặp rồi cũng làm gì được? Huống hồ tuyến đường bọn anh của cậu ngay cả tôi cũng không biết, bọn họ quen đường núi, chỉ cần bất cứ lúc nào phát hiện bất thường sẽ thay đổi đường đi, Đỗ Long dù lợi hại cũng không thể tìm thấy anh của cậu.
Đa Quang Thác nói:
- Em vẫn còn có chút lo lắng, anh Kỳ, anh nghĩ ra cách nhắc nhở anh trai em đi.
Mã Tích Kỳ ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Thôi được, tôi về nhà gửi cho anh ta một tin nhắn, kêu anh ta lúc trở về cẩn thận một chút.
Mã Tích Kỳ đang muốn rời đi, đột nhiên có người nói:
- Nhìn kìa, xe cảnh sát đó lại dừng rồi.
Mã Tích Kỳ ngẩng đầu nhìn một cách nghi ngờ, chỉ thấy chiếc xe tải của nhóm Đỗ Long vừa mới rời khỏi thôn liền dừng lại bên đường. Mã Tích Kỳ dừng mắt lại, mắt nheo lại nhìn về phía xe cảnh sát, đáng tiếc ở góc đó hơn nữa khoảng cách xa như vậy, bọn họ cái gì cũng không nhìn thấy.
Bọn Mã Tích Kỳ nằm mơ cũng không ngờ là, Đỗ Long đang trêu trọc một cô gái đẹp ở cách xa ngàn dặm nhưng sau khi miệng ba hoa vài câu lại nhanh chóng vào chủ đề chính. Đỗ Long nói với Nhạc Băng Phong:
- Băng Phong, giúp anh theo dõi trạm bây giờ anh đang sử dụng này cùng với hai trạm của công ty điện tín khác ở chỗ này. Nếu có người gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn liên lạc với người khác, em đều theo dõi cho anh, kiểm tra đối phương ở vị trí nào, có phát hiện thì lập tức thông báo cho anh.
Nhạc Băng Phong nói:
- Anh làm sao có nhiều việc cần kiểm tra vậy? Em giúp anh xem cho.
Nhạc Băng Phong oán giận một câu, bản thân cô có thể cũng không ý thức được sự thân thiết trong giọng nói, một lát sau cô nói:
- Anh hiện giờ đang ở chỗ đã bị em theo dõi, bất cứ người nào gọi điện thoại nhắn tin, thậm chí lên mạng đều dưới sự giám sát của em. Đỗ Long, đây là anh đang điều tra vụ án gì? Có nguy hiểm hay không?
Đỗ Long nói:
- Nguy hiểm thì có một chút, nếu em nhanh chóng giúp anh khóa cố định mục tiêu, sự việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Nhạc Băng Phong căng thẳng, cô nói:
- Anh lại đang điều tra phần tử buôn bán thuốc phiện à? Nhất định phải cẩn thận đó, em sẽ thay anh theo dõi nơi này, bất cứ lúc nào anh cũng lên mạng chứ?
Đỗ Long nói:
- Anh lập tức phải rời phạm vi phủ sóng của trạm, hy vọng trước khi đi đến thôn kế tiếp em đã tìm thấy mục tiêu…
Nhạc Băng Phong rất nhanh liền tập trung vào một mã số, đáng tiếc là mục tiêu vẫn chưa xuất hiện. Tiếp đến Đỗ Long đi thẳng tới thôn Hiết Mã, mới nhận được thông tin xác thực:
"Đỗ Long, hôm qua lúc trời vừa rạng sáng, mục tiêu đã gọi lên trạm của thôn Tây Thủy, chỉ gọi được năm phút."
Nhạc Băng Phong gửi tới cũng là tin nhắn, Đỗ Long trả lời tin nhắn, sau đó liền mở bản đồ xã Mãnh Tú bắt đầu nghiên cứu.
Trời vừa rạng sáng thì không khác chín tiếng trước. Tối hôm qua mưa một chút, mục tiêu hẳn là ở gần thôn Tây Thủy nghỉ ngơi một đêm. Nếu bọn họ năm giờ sáng nay bắt đầu khởi hành, như vậy hiện giờ bọn họ hẳn là đã tới rồi.
Đỗ Long lấy một cái bản đồ khác, đây là bản đồ đường dây buôn lậu xã Mãnh Tú từ rất nhiều tin tức và manh mối mà hắn tổng kết được. Tại tuyến biên giới Tân Lâm Quốc xã Mãnh Tú, phần tử buôn lậu có thể từ rất nhiều nơi nhập cảnh, nhưng trong núi cũng không thể tùy tiện đi lung tung, cho dù thợ săn quen tình hình ngọn núi này cũng không dám tùy ý đi đường mới. Phần tử buôn lậu cần tránh tất cả các loại nguy hiểm, tránh đi triền núi ẩm ướt dốc đứng, tránh tới nơi mãnh thú rắn độc thường lui tới, tránh nơi cảnh sát thường xuyên đánh chặn, còn phải chú ý thời gian thích hợp, không thể ở trong núi tới mười ngày nửa tháng. Cho nên lâu dần, đường dây buôn lậu đại khái cố định hơn, cho dù bọn họ có thể mở đường mới, nhưng có mấy điểm lại tránh không khỏi được. Ví dụ như lần trước, bọn Đỗ Long bắt được đường dây vách đá của phần tử buôn lậu, chính là cửa khẩu tránh không được trong đường dây đó.
Thôn Tây Thủy nằm ở bên cạnh đường dây buôn lậu thuốc phiện. Tuy nhiên sau khi đi qua thôn Tây Thủy đường dây buôn lậu thuốc phiện có phân nhánh, phần tử buôn lậu sẽ đi bên nào là một vấn đề, chỉ cần vồ trượt một lần, phần tử buôn lậu sẽ không cho bọn họ cơ hội nào nữa.
Đỗ Long nhíu mày nghiên cứu một lúc rồi chỉ trên bản đồ, nói:
- Quay đầu lại, chúng ta đi hang Mãng Thương.
Thẩm Băng Thanh ngày càng không thích đưa ra ý kiến, thấy Đỗ Long đã có quyết định, y lập tức quay đầu xe rời thôn Hiết Mã. Rất nhiều trẻ con thôn Hiết Mã đứng ở đầu thôn giương mắt nhìn xe rời đi, cảm thấy vô cùng thất vọng.
Thôn Tây Thủy, thôn Hiết Mã và hang Mãng Thương trong bản đồ là một tam giác đều. Khoảng cách của thôn Hiết Mã gần hơn nhiều, nhưng Đỗ Long không dám trì hoãn, hắn và Thầm Băng Thanh cũng chưa đi qua con đường này, nếu là lạc đường trong núi sẽ làm trễ giờ, như vậy thật sự sẽ thành trò cười.
Thẩm Băng Thanh chú tâm lái xe, lúc rời khỏi thôn Hiết Mã khoảng một tiếng đường xe, Đỗ Long đột nhiên nắm lấy tay của Thẩm Băng Thanh đang đặt vào cần số, cau mày nói:
- Dừng ở đây một chút.
Thẩm Băng Thanh đột nhiên dừng xe, quay đầu nhìn một cách quan tâm về phía Đỗ Long, nói:
- Đầu của anh lại đau sao?
Đỗ Long nhắm mắt lại, dùng sức day trán, tay trái nắm chặt tay của Thẩm Băng Thanh. Thẩm Băng Thanh đột nhiên có cảm giác đau như kim châm muối xát, nghĩ cũng biết Đỗ Long đã dùng sức lực nhiều như vậy.
- Tôi… lo lắng thất bại trong gang tấc… để bọn buôn ma túy trốn thoát ngay dưới mắt tôi…
Đỗ Long nói một cách đứt quãng.
Thẩm Băng Thanh an ủi:
- Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, anh không cần lo lắng. Cho dù lần này để cho bọn họ chạy thoát, chúng ta còn có lần sau, quá tổn phí sức lực tinh thần bản thân không tốt đâu.
Đỗ Long hít một hơi, nói:
- Tôi bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình, có lẽ bọn buôn ma túy không đi hang Mãng Thương thì làm thế nào? Có lẽ… có lẽ chúng ta nên đi kênh Tình Nhân…
Thẩm Băng Thanh nói:
- Thời tiết như vậy đi kênh Tình Nhân sao? Tôi cảm thấy không có khả năng mấy, hay là chúng ta đi hang Mãng Thương nhé, nếu là sai thì xem như lỗi của tôi.
Đỗ Long thở nhẹ nói:
- Nếu là đúng thì sao?
Thẩm Băng Thanh cảm thấy Đỗ Long buông lỏng tay đã nắm chặt lấy mình, y nói:
- Đúng thì là công của anh được chưa?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi đây chẳng phải là chiếm công của anh quá dễ à? Bỏ đi, hay là đi hang Mãng Thương, lái xe…
Thẩm Băng Thanh tiếp tục lái xe, Đỗ Long dường như yên tâm, hắn thu bản đồ vào, mở định vị GPS quân dụng do bố hắn làm tìm thấy vị trí Mãng Thương. Chỉ thấy tuyến đường thẳng gần nhất cách hang Mãng Thương chỉ có năm kilomet, đi bộ có thể một tiếng cũng không tới, nhìn vậy thôi chứ đường rất xa.
Áo chống đạn, mũ sắt, lựu đạn khói… Đỗ Long bắt đầu trang bị cho mình, thậm chí trên mặt còn sơn ngụy trang. Chờ tới chỗ bọn họ bắt buộc phải đi bộ, lúc Thẩm Băng Thanh bắt đầu hóa trang cho mình thì Đỗ Long mang xe vào sâu trong rừng dấu đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.