Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, nói:
- Tôi đương nhiên tức giận rồi, cậu sao có thể hóa trang tôi xấu như vậy chứ! Cậu muốn tôi không tức giận thì để tôi chụp cho cậu mấy tấm ảnh làm kỷ niệm!
Đỗ Long gượng cười nói:
- Không phải làm kỷ niệm, mà là muốn nắm thóp tôi… Băng Thanh, cậu sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?
Thẩm Băng Thanh không chút mềm lòng lấy điện thoại, nở một nụ cười nham hiểm nói với Đỗ Long:
- Người đẹp, làm duyên cái nào, để tôi chụp cho cậu mấy tấm ảnh đẹp nhé!
Mười phút sau Đỗ Long xuất hiện trước mặt mọi người trong bộ trang phục dành cho phái nam, Đỗ Long nói với mọi người:
- Sau khi ăn xong, mọi người tự mình quay về làm việc, chuẩn bị cho tốt. Nhã Hân, sau khi chị bán mấy viên đá này cho công ty Thái Hưng thì liên hệ với giám đốc ngân hàng công thương thành phố Lỗ Tây – Khâu Hải Xuyên, nhờ hắn cho vay nhiều nhất có thể.
Lâm Nhã Hân dịu dàng nói:
- Còn phải vay nữa sao? Bây giờ chúng ta cũng có hơn năm mươi triệu rồi, chị sẽ tìm bạn lấy danh nghĩa là công ty để vay tiền của họ, gom một trăm triệu cũng không khó, cần gì phải tìm đến lão già háo sắc ấy.
Đỗ Long nói:
- Cố gắng hết sức gom càng nhiều tiền càng tốt, nếu đến lúc gặp được hai kiện phỉ thúy cực phẩm, chỉ vì thiếu mấy triệu mà không mua được thì đó mới thực sự là tổn thất lớn. Chị yên tâm, lúc đó sẽ có một thiếu nữ xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530469/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.