Lâm Nhã Hân nhân cơ hội đó nói:
- Đó là điều đương nhiên, thời gian cậu ta ở cùng chủ nhân lâu hơn tôi nhiều, cậu ta với chủ nhân đương nhiên rõ như lòng bàn tay, nhìn bộ dạng cậu ta và chủ nhân thân mật Hân nô có lúc rất ghen tỵ. Cậu ta tuấn tú như thế, chủ nhân, không phải người… thích… cậu ta chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Chị không phải người đầu tiên nghi ngờ thế đâu, nhưng chị là người đầu tiên dám hỏi. Đúng thế, tôi thích cậu ta, có điều không phải kiểu mà chị nghĩ đâu. Về mặt tình cảm Băng Thanh có chút hướng nội, giống như một đứa trẻ vậy, tôi đối tốt với cậu ta, cậu ta liền ỷ lại vào tôi. Chị đừng mang chuyện này ra trêu cậu ta, nếu chị khiến trợ thủ đắc lực này của tôi tức mà bỏ đi thì tôi sẽ mệt chết mất.
Đỗ Long giải thích nhưng không thể khiến Lâm Nhã Hân hài lòng, có điều cô ta cũng thức thời, không nhắc lại nữa. Cô ta tin Đỗ Long sẽ nhìn ra, kết hợp với lời nói của Đỗ Long, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lâm Nhã Hân: “Long không phải cố ý như vậy, dễ dàng để Thẩm Băng Thanh bán mạng không hối tiếc cho hắn.”
- Không phải như chị nghĩ, thật sự là không phải, chị quen biết cậu ta lâu thế chị phải biết rõ chứ…
Đỗ Long giải thích nghiêm túc nhưng có chút văn hoa. Trong đầu Lâm Nhã Hân đầy hoài nghi: “Không phải như tôi nghĩ? Vậy thì là gì? Lẽ nào…”
Một ý nghĩ khác còn khủng khiếp hơn lóe lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530458/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.