Đỗ Long đỡ Lão Bạch ngồi xuống trước, lúc này mới hỏi:
- Lão Bạch, con trai ông trước khi mất tích có nói với ông điều gì không?
Lão Bạch lắc đầu nói:
- Không, từ khi tiểu Lệ đi rồi nó trở nên yên lặng, tiểu Lệ là mẹ hai đứa nhỏ này.
Hai đứa nhỏ thì lớn hơn chút kia đã hiểu chuyện, nghe được ông nội mình nói về mẹ, trong mắt chúng đầy vẻ ảm đạm, đôi mắt trông mong của đứa nhỏ lại nhìn bọn Đỗ Long. Lâm Nhã Hân đến bên Đỗ Long lấy kẹo trong túi quần nhét vào trong tay hắn, lão Bạch bảo thằng anh đưa em vào trong nhà chơi.
- Đứa bé tội nghiệp.
Lão Bạch lau nước mắt tràn ra ở khóe mắt, đau lòng nói:
- Chúng nó đã không có mẹ, nếu cha cũng không có, sau này biết làm thế nào đây.
Đỗ Long nói:
- Lão Bạch, con ông trước khi mất tích có để lại lương thực và tiền cho ông và mấy đứa nhỏ không?
Lão Bạch lắc đầu, ông nói:
- Trong nhà thường xuyên đói, Hoàng Lợi cũng không có tiền…. nó đột nhiên mất tích như vậy, không đến một tuần trong nhà vốn không có ăn rồi, nếu không phải các nhà trong thôn thỉnh thoảng mang chút thức ăn đến đây, ba ông cháu chúng tôi đã sớm chết đói rồi.
Lã Á Vĩ nói:
- Đồn trưởng Đỗ, Bạch Hoàng Lợi hẳn là đột nhiên mất tích đấy, điều này không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
Đỗ Long gật gật đầu, hắn đứng lên, lấy ra hai trăm đồng từ trong túi quần, nhét vào trong tay lão Bạch, nói:
- Bác trai, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530446/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.