Chương trước
Chương sau
Hai quyền cùng dính vào với nhau, chỉ nghe thấy một tiếng “Bốp” vang lên, người đó theo sau hét lên một tiếng thảm thiết, ôm nắm tay lảo đảo rút lui, sau đó bị mất thăng bằng trượt chân rồi.
Đặng Xương Hữu thấy thế không khỏi kinh ngạc, nhưng thấy Đỗ Long sau khi đánh ngã đồng bọn của gã thì lại lao về phía gã. Đặng Xương Hữu xoay người về phía đống lửa, nhặt lấy một cây gỗ đang cháy quét một vệt về phía Đỗ Long. Đỗ Long bay lên đá vào cây gỗ một cái, Đặng Xương Hữu chỉ cảm thấy miệng bị một chấn động rất mạnh, cây gỗ bị Đỗ Long đá rơi xuống vô số đốm lửa văng ra, đồng thời bay lên cao, vẽ ra một trận hỏa tuyến, đã rơi về nơi xa.
Chỉ có tự mình lĩnh hội mới có thể khắc sâu được sức mạnh của Đỗ Long, Đặng Xương Hữu quá sợ hãi, bởi vì Đỗ Long đã vọt tới trước mặt y, nắm tay như cái bát lớn giơ lên, hung hăng đấm vào mặt y.
- Ra tay nể tình!
Tiếng của lão Lâm truyền đến, tuy nhiên dường như hơi chậm một chút. Chỉ thấy Đỗ Long hung hăng nắm tay đấm vào mặt Đặng Xương Hữu, Đặng Xương Hữu giống như đầu một cây gỗ ngã xuống về phía sau, lúc này Hùng Kiến Minh và Thẩm Băng Thanh mới từ trong lều vải chạy ra, cuộc chiến cũng đã kết thúc.
Lão Lâm từ trong bóng tối đi ra, ông nói:
- Đồn trưởng Đỗ quả nhiên cao minh, mấy tiểu tử các ngươi không biết trời cao đất giày là gì. Trước đó tao đã cảnh cáo chúng mày rồi, chúng mày lại còn dám làm chuyện trái phép tắc này. Xem ra chúng mày nên bị giam giữ một lần, nửa năm không cho phép ra khỏi cửa.
Người này hiển nhiên là bênh con mà, Đỗ Long cười nói:
- Lão Lâm, ông cho mấy tên tiểu tử này đến dò xét tôi sao? Làm sao ông biết tôi chính là Đỗ Long?
Lão Lâm cười nói:
- Không dám, tôi chỉ là muốn mượn lực của đồn trưởng Đỗ, dạy giỗ cho bọn trẻ to gan lớn mật này một chút mà thôi. Danh tiếng của Đồn trưởng Đỗ ở xã Mãnh Tú sớm truyền đi như sấm bên tai, tôi mặc dù chưa từng gặp, nhưng lần đầu tiên khi nhìn thấy đồn trưởng Đỗ trong lòng còn có chút nghi hoặc, sau lại thấy đồn trưởng Đỗ ra đòn công phu, lại còn nói lời kia, nếu tôi vẫn không rõ, vậy chẳng phải làm trò cười cho người trong nghề rồi.
Bị Đỗ Long đánh ngã, mấy tên kia ủ rũ đến bên cạnh lão Lâm, Lão Lâm quát lớn:
- Xem lại bản thân mình đi, nhanh đi về ngủ đi! Đêm nay còn nhìn thấy các ngươi đi lang thang, ngày mai các ngươi hãy lên xe về nhà.
Mấy tên kia mặt ỉu xìu vội vàng bước đi, Đỗ Long cười nói:
- Lão Lâm, người trẻ tuổi kích động một chút là bình thường, đừng nóng giận. Nếu ông đãnhận ra tôi, vậy chúng ta nên nói chuyện vui vẻ.
Lão Lâm gật gật đầu nói:
- Tôi cũng có rất nhiều điều muốn nói với đồn trưởng Đỗ. Tôi có mang theo hũ rượu ủ trái cây và một ít món ăn thôn quê, mọi người cùng nhau ăn đồ nướng đi.
Hùng Kiến Minh hậm hực nói:
- Các người thật không trọng nghĩa khí rồi, không ngờ nửa đêm còn đến đánh lén, việc này không bỏ qua dễ dàng như vậy được!
Lão Lâm khom người chào Hùng Kiến Minh nói:
- Vị đại ca, thật sự xin lỗi, bây giờ mấy đứa nhỏ đều không nghe lời, nếu không phải muốn mượn sở trường của đồn trưởng Đỗ dạy dỗ cho bọn nó, tôi tuyệt sẽ không bảo bọn nó chạy tới đây.
Đỗ Long cười nói:
- Tốt rồi, Kiến Minh, không cần phải nói nữa, lão Lâm đã nói xin lỗi rồi, mọi người cùng nhau ngồi xuống uống rượu ăn món ăn thôn quê không tốt sao? A Hân, chị đừng nhìn lén, cũng đi ra nếm thử chút rượu trái cây lão Lâm ủ đi.
Lâm Nhã Hân thướt tha đi ra, cô hào phóng đi đến ngồi xuống bên cạnh Đỗ Long. Đỗ Long ôm cô hôn liền một cái, già Lâm chỉ một ngón tay về phía Đỗ Long nói:
- Đồn trưởng Đỗ thật là một người vui tính, khó trách mới đến đây không lâu, đã tạo được uy danh rất lớn ở xã Mãnh Tú này.
Đỗ Long cười nói:
- Lão Lâm ông quá khen rồi, việc hôm nay chúng ta gặp mặt ông cũng đừng truyền ra ngoài, nếu không bị lãnh đạo của tôi biết được, ông ấy sẽ nói tôi không làm được việc.
Lão Lâm cười ha hả nói:
- Không được việc? Tôi thấy những gì đồn trưởng Đỗ đã làm còn đáng kể hơn nhiều so với những người chỉ biết mang tinh thần cấp trên hoặc là đặt ra các loại cấm lệnh. Dựa vào thể diện của anh, tôi cam đoan sau này người thôn Bình Đầu mỗi lần chặt một thân cây đều phải trồng lại hai cây trở lên, cam đoan sẽ khiến con cháu của chúng ta đời sau có thể nhìn thấy khu rừng rậm rạp.
Đỗ Long thở dài:
- Đây cũng chỉ là kế quyền biến, một gốc cây nhỏ muốn lớn lên to như vậy không mất mấy trăm năm nay căn bản không có biện pháp. Tuy nhiên có làm vẫn hơn, quan trọng nhất là, nếu có cách khác để làm giàu, mọi người cũng không cần phải chặt đứt cây cổ thụ quý báu đó rồi.
- Đúng vậy.
Lão Lâm than thở đứng lên, người lớn lên ở trong rừng rậm còn có tình cảm, nếu là có con đường khác để kiếm tiền, bọ họ cũng không nỡ chặt cây đi.
Đỗ Long nói:
- Lão Lâm, thôn các ông mấy năm nay mở không ít đường đi? Bằng không cũng không có biện pháp nào có thể đem lượng lớn rễ cây và gỗ thô như vậy ra ngoài.
Lão Lâm tự hào nói:
- Đúng thế, nhớ năm đó tiền bối của thôn Bình Đầu chúng tôi một phần rất đông là lính công trình, đốn củi phá núi làm đường bắc cầu đó là sở trường của họ khi còn sống. Hiện giờ đã có máy móc hiện đại, mở núi làm đường lại càng đơn giản. Chúng tôi cũng không cần làm đường thật tốt, có thể đi là được, cho nên mấy năm nay vừa đốn củi vừa sửa đường, cuối cùng cũng đã có được mấy con đường để đi.
Đỗ Long nói:
- Lão Lâm nếu là có người mời người thôn Bình Đầu các ông làm đường xã Mãnh Tú, các ông có đồng ý hỗ trợ không?
Lão Lâm nhạy cảm hỏi ngược lại:
- Đồn trưởng Đỗ nghĩ muốn làm đường ư? Ừm, đây không phải phạm vi quản lý của đồn công an sao? Nói làm đường cũng không phải là không thể, để xem lời lãi thế nào..
Đỗ Long nói:
- Lợi nhuận có thể không bằng các ông đi chặt cây bán nhiều, nhưng cách kiếm tiền hợp pháp, ông cảm thấy thế nào?
Lão Lâm hỏi:
- Đồn trưởng Đỗ, ở xã hay là ở huyện muốn làm đường? Công trình quy hoạch tốt lắm sao? Đầu tư bao nhiêu? Đi đầu tuyến nào? Dùng tài liệu nào? Đường tính dài rộng bao nhiêu?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Hiện tại không có cái gì, tôi chỉ là muốn hỏi xem thái độ thôn Bình Đầu các ông, thôn Mã Câu còn có mấy thôn đều tỏ vẻ ủng hộ.
Đỗ Long đúng là đang phô trương thanh thế, Lão Lâm không nghi ngờ gì, nói:
- Không ai không muốn làm đườngđược, nhưng đường này vẫn không làm được lâu như vậy cũng là có nguyên nhân, xem ra làm đường chỉ có một bên là đồn trưởng Đỗ tình nguyện, tôi đây đã khó có thể nói ra rồi, tôi chỉ có thể nói chỉ cần thật sự bắt đầu làm đường, hơn nữa là đồn trưởng Đỗ dẫn đầu, chỉ cần không lỗ vốn, thôn Bình Đầu chúng tôi nhất định sẽ ra sức ủng hộ.
Đỗ Long vui vẻ nói:
- Được, có lời này của ông tôi yên tâm rồi! Ông chờ xem, không đến hai tháng, chuyện sửa đường sẽ được đăng lên nhật báo.
Đỗ Long có lòng tin mãnh liệt, nhưng là người khác lại không nghĩ như vậy. Đỗ Long lại cùng lão Lâm hàn huyên rất lâu, bọn Hùng Kiến Minh đều đi ngủ rồi, Đỗ Long và lão Lâm còn ở lại tán gẫu. Cuối cùng lão Lâm không chịu nổi cũng đi ngủ, Đỗ Long mới đánh thức Hùng Kiến Minh dạy gác đêm, còn mình trở về trướng ôm Lâm Nhã Hân nhắm mắt ngủ.
Sáng ngày thứ hai việc chặt cây phá rừng lại tiếp tục, lần này lúc bọn già Lâm đang đào rễ cây quả nhiên chú ý đem thu thập những cây nhỏ gần đó, phái người chuyên đến phía sau trồng xuống, ở trong hoàn cảnh này tỉ lệ sống sót của cây nhỏ là tương đối cao, thông qua việc làm đất tơi xốp sẽ thích hợp cho chúng sinh trưởng, vài năm sau khi cây nhỏ lớn lên, rừng rậm cũng có thể sơ sơ khôi phục nguyên khí.
Lúc mặt trời lên cao tiếng máy kéo thình thịch vang lên, một dãy máy kéo lái vào bãi đốn củi, còn có một số chiếc xe tải đã sửa cũng đã tới, một lượng lớn rễ cây này sẽ được xe tải chở đi.
Sau khi một phen bận rộn chất lên xe đã là giữa trưa, mọi người nghỉ ngơi ăn cơm, bọn Đỗ Long được Lão Lâm bố trí đi nhờ xe trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.