Lời của Đa Ôn Hãn khiến mọi người rơi vào sự trầm tư. Một lát sau, Thụy Bảo Lai mới nói một cách do dự:
- Vậy cũng phải để dành đủ tiền rồi hãy nói?
Đa Ôn Hãn hỏi ngược lại:
- Cho con đi học đại học và mua nhà cần bao nhiêu tiền? Cần bao nhiêu tiền mới gọi là đủ? Năm triệu hay mười triệu? Có lẽ mọi người đều vượt quá con số này đúng không?
Mọi người lại trầm tư. Em trai Đa Ôn Hãn nói:
- Anh, lời của anh thật có lý, nhưng chúng ta cứ ngồi không thì núi vàng cũng hết, nếu không làm việc này chúng ta dựa vào cái gì để kiếm tiền đây?
Đa Ôn Hãn nói:
- Trước đây anh cũng nghĩ đến vấn đề này, đến khi có con rồi anh dự định vào thành phố mua ngôi nhà, sau đó chuyển hộ khẩu vào đó rồi cho con trai học tại ngôi trường tốt nhất, còn mình thì kinh doanh buôn bán nhỏ...
Lời của Đỗ Long giống như đốm lửa giữa cánh đồng hoang khiến cho hỏa trong lòng Đa Ôn Hãn hừng hực khí thế, chỉ cần bản thân mình có năng lực thì không ai chịu để con cái của mình tiếp tục trải qua những tháng ngày vất vả. Đỗ Long đã khéo léo phân tích ở điểm này, đủ để Đa Ôn Hãn suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Tuy nhiên muốn họ phải thay đổi hoàn toàn còn cần nhiều sự trợ giúp bên ngoài hơn nữa, nhưng ít nhất bọn họ nghĩ như vậy cũng là một tiến bộ lớn rồi.
Đến ngày họp chọ phiên hai mươi chín tháng hai, bọn Đỗ Long đoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530434/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.