🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mưa to nói đến là đến. Lúc bọn Đỗ Long trở lại khách sạn thì cả người đã ướt sũng. Lúc Thẩm Băng Thanh tắm rửa, Đỗ Long ngồi trên ghế mây ngắm nghía vuốt ve mấy khối nguyên thạch hắn vừa mua được. Chỗ nguyên thạch này lớn thì bằng quả bóng, nhỏ thì cũng bằng quả trứng gà. Khối nguyên thạch Đỗ Long cầm trong tay to bằng quả trứng gà có màu trắng ngà. Đừng nghĩ nó nhỏ, nó nhỏ nhưng bên trong có một Băng Chủng Phỉ thúy to bằng giọt nước đấy.
Đỗ Long sở dĩ chọn đá tương đối chuẩn là bởi vì mắt trái hắn có năng lực thấu thị. Hắn có thể nhìn rõ ràng bên trong hòn đá, trong đó có cái gì, có hay không có vết rạn, hắn đều thấy rõ. Duy hắn chỉ nhìn không thấy được là màu sắc Phỉ thúy, cho nên Đỗ Long không biết viên Băng Chủng Phỉ thúy trong tay ấy giá trị bao nhiêu. Màu sắc chỉ sai biệt một chút, giá trị Phỉ thúy cũng hơn kém nhiều lần.
Đang lúc Đỗ Long ngứa ngáy muốn giải viên Băng Chủng Phỉ Thúy kia ra xem xem, đột nhiên vang đến tiếng gọi có chút quen thuộc lại vừa xa lạ:
-Đỗ Long!
Đỗ Long còn cho là mình nghe lầm, hắn vểnh tai cẩn thận nghe tiếp. Lát sau, tiếng kêu lại vang lên, lúc này đây Đỗ Long nghe rõ, đó là tiếng Kỷ Quân San, chẳng qua khàn khàn hơn nhiều so với bình thường.
Đỗ Long nhướn mày, lập tức xoay người không thèm để ý đến, nhưng mà tiếng Kỷ Quân San không ngừng truyền đến tai hắn. Đỗ Long dần dần bực bội đứng lên, bởi vì vị trí thanh âm truyền đến không phải là từ cửa, mà là từ làn mưa gió dưới lầu.
Thẩm Băng Thanh từ phòng tắm đi ra, nói:
-Đỗ Long, muốn bảo vệ cô ấy cũng không phải biểu hiện thế. Nếu anh còn yêu phải đón cô ấy lên, để cô ấy tắm nước nóng. Nếu mà cô ấy ngã bệnh, xem ai đau lòng.
Đỗ Long đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng đứng lên, mở cửa đi ra ban công, vịn lan can nhìn xuống. Ánh mắt hắn dừng ở thân thể mảnh mai cô quạnh trong mưa của một cô gái.
Kỷ Quân San đã ướt sũng, nhưng vẫn ngửa đầu nghẹn ngào nói với Đỗ Long:
-Đỗ Long... Anh cuối cùng cũng đồng ý gặp em. Đỗ Long, em rất xin lỗi anh. Em biết vì anh muốn tốt cho em nên mới nói như thế. Đỗ Long, anh biết không, nghe những lời đó của anh, trái tim em tan nát. Đến lúc này em mới biết rằng em yêu anh nhiều như thế nào, em không thể bỏ được anh. Đỗ Long, em biết em sai rồi, anh có thể tha thứ cho em không?
Đỗ Long nói:
-Cô lên đây đã, tắm rửa rồi nói chuyện sau.
Kỷ Quân San kiên quyết nói:
-Không, anh không tha thứ em không lên. Em sẽ đứng đây đến chết.
Đỗ Long tối mặt nói:
-Cô lại bắt đầu không nghe lời tôi sao?
Kỷ Quân San sửng sốt, sau đó mừng như điên, nói:
-Em nghe, em nghe... em lên liền đây!
Kỷ Quân San chạy vào khách sạn. Thẩm Băng Thanh giơ ngón cái về phía Đỗ Long, nói:
-Tôi sang phòng khác. Hai người từ từ nói chuyện, tôi không làm cái bóng đèn chướng mắt đâu.
Lúc Thẩm Băng Thanh gặp thoáng qua Kỷ Quân San, cô chỉ miễn cường cười cười với gã một cái, sau đó liền lao về phía Đỗ Long.
-Đỗ Long...
Kỷ Quân San ngã vào lòng hắn, tiếng khóc bật ra từ lồng ngực. Đỗ Long ôm chặt cô, mang cô vào phòng, đá chân đóng cửa. Đỗ Long hôn lên khuôn mặt lạnh lẽo của Kỷ Quân San, nói:
-Em đã biết nỗi khổ của anh rồi à? Như vậy em đã chịu không nổi rồi? Vậy mà em đã làm tổn thương anh hai lần rồi đó.
-Em biết em sai rồi...
Kỷ Quân San kích động run rẩy cả người, cô nói:
-Đỗ Long, yêu em nhé. Em muốn thiết thực cảm nhận tình yêu của anh dành cho em. Em không thể lại mất anh nữa.
Đỗ Long cố ý nói:
-Thật sao? Nếu anh lại sai lầm thì sao?
Kỷ Quân San đau đớn nói:
-Anh... Anh ức hiếp em.. Coi như em không biết. Chỉ cần anh vĩnh viễn yêu em, dẫu anh có ra ngoài ăn trộm, em cũng coi như không biết.
Đỗ Long không nói gì. Hắn ôm Kỷ Quân San đồng thời mở vòi nước, điều chỉnh cho nước ấm. Sau đó hai người cùng nhau bước vào dưới vòi sen.
Toàn thân Kỷ Quân San đang lạnh lẽo, nước ấm đột nhiên xối lên người, đột nhiên run rẩy. Đỗ Long nhanh chóng cởi xiêm y trên người cô, nói:
-Em thật ngốc. Không có việc gì phải hành hạ thân thể mình như thế. Nếu ngã bệnh thì làm sao?
Kỷ Quân San nói:
-Em ngốc vậy đấy, nếu anh không quan tâm em nữa, thì em chết cho xong.
-Đồ ngốc...
Đỗ Long như bóc vỏ trứng gà, đưa thân thể Kỷ Quân San ra ánh sáng. Kỷ Quân San cũng dùng đôi bàn tay sắp đông cứng vì lạnh cởi nút áo Đỗ Long. Khí nóng bốc lên khi hai thân thể hòa quyện vào nhau.
Da thịt tuyết trắng của Kỷ Quân San nhanh chóng biến thành màu hồng phấn. Bàn tay Đỗ Long vẫn lướt trên thân thể mềm mại của cô, khiến tim cô càng đập mạnh.
Kỷ Quân San chợt cảm thấy bên hông mình căng ra, cô được Đỗ Long bế lên, đặt trên gạch men lạnh. Cũng may thân thể cô cũng đang lạnh, nước ấm dội liên tục lên trước ngực Kỷ Quân San, từng lớp bọt nước trong suốt theo đường cong thân thể cô chảy xuống.
Đỗ Long ngậm lấy nụ hoa trước ngực, tham lam thưởng thức mỹ vị, nụ hoa còn lại bị tay hắn tàn sát bừa bãi không ngừng. Kỷ Quân San chỉ cảm thấy thân thể bị Đỗ Long gắt gao đè nặng, dựa vào lực ma sát nhẹ nhàng mà tựa vào tường. Tay kia của Đỗ Long không ngừng vuốt ve theo eo, mông cô, cuối cùng mới đến vùng cỏ thơm lê thê kia...
Kỷ Quân San vốn từ trước đến nay thân thể có chút không khỏe nên chưa từng bị Đỗ Long bạo lực thế, nhưng cô cũng cảm nhận được sự kích thích chưa từng có. Cô nhiệt tình đáp lại, khuôn miệng nhỏ nhắn phát ra những thanh âm kích thích. Hai tay cô lục lọi trên mặt Đỗ Long, thân thể cô vặn vẹo như rắn nước, hai chân cũng không ngừng giằng co ma sát trên người Đỗ Long.
Một lúc thân thể cô tuột xuống, cho đến lúc cô cảm giác được vật trụ nóng ấm chậm rãi đi vào thân thể...
-Đỗ Long! Em yêu anh!
Kỷ Quân San kích động thốt lên.
Đỗ Long đáp lại là một cái thẳng đến hoa tâm, sau đó hắn hung hãn nói:
-Anh cũng yêu em. Nhưng anh không thể dễ dàng tha thứ cho em lần nữa chuyện đã để cho anh khổ sở đâu.
-Ưm..
Thanh âm rên rỉ đê mê vẫn phát ra. Cô nói:
-Em cũng không dám nữa. Đỗ Long! Anh biết không? Ông nội của em không cho em tới tìm anh, nếu không sẽ đuổi em ra khỏi nhà. Hiện tại em đã không có nhà, nếu như anh không quan tâm em nữa, em sẽ chết cho anh xem...
-Nhà em ai cũng quái thai!
Đỗ Long cuồng đỉnh mấy cái, nói:
-Chiều nay còn có mấy tên đến uy hiếp anh, bị anh đánh cho chạy hết.
Móng tay Kỷ Quân San keo kiệt xâm vào làn da Đỗ Long, hổn hển nói:
-Đó là anh họ của em... Anh ấy sợ em bị anh ức hiếp... Anh đánh hay lắm, xem bọn họ... về sau... còn dám... xem thường anh...
-Ha ha...
Đỗ Long đắc ý mỉm cười:
-Cỡ như bọn họ, có đến trăm cũng không là đối thủ của anh.
-Em biết... anh là lợi hại nhất... Á...
Kỷ Quân San bị Đỗ Long dồn dập đến nói cũng không ra hơi.
Đỗ Long tuân theo bí quyết chín nông một sâu mà các bậc tiền bối sáng chế, tạm thời chậm lại thế tấn công, tiếp tục truy vấn:
-Nhà em rốt cuộc là thế nào vậy? Sao có nhiều quy củ thối thế hả?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.