Đỗ Long không nói chuyện Kỷ Quân San bị điều đến châu Đức Hồng cho bất kỳ ai, hắn cũng không ngờ Kỷ Quân San không đòi hỏi chính quyền được đến một chỗ có điều kiện tốt ở châu Đức Hồng, mà lại đến thành phố biên thùy Thụy Bảo này. Trong tình huống này, được gặp lại Kỷ Quân San, trong lòng hắn vừa vui vừa cảm thấy hơi bất an.
Không đợi hắn hiểu rõ cảm giác bất an kia từ đâu tới, Kỷ Quân San đã từ khoa cấp cứu chạy ra.
Kỷ Quân San nhìn vẻ mặt mệt mỏi, toàn thân dơ bẩn và vết máu loang lổ của Đỗ Long, trên mặt tràn đầy vui bất ngờ nhưng lại có chút bận tâm hỏi:
-Đỗ Long, sao anh lại ở chỗ này? Anh làm sao lại... Anh không bị thương chứ?
Lời nói của Kỷ Quân San như đột nhiên hiểu ra khiến cho Đỗ Long chợt thông suốt. Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Hạ Hồng Quân luôn không chịu nghiêm túc tìm một người bạn gái, cuối cùng đã hiểu ra vì sao chính bố mình luôn xuất quỷ nhập thần, một năm về nhà được một lần cũng rất khó...
Đỗ Long cố nén xúc động, mặt cứng nhắc như một tòa điêu khắc bằng đá, đối mặt với sự vui sướng kích động của Kỷ Quân San, Đỗ Long thản nhiên nói:
-Yên tâm, tôi còn chưa chết, tôi cũng không phải vì cô mà đến. Hôm nay ông trời đúng là mắt mù rồi, không ở để cho tôi gặp cô... Thật là đáng tiêc... Tôi sẽ không trở lại quấy rầy cô nữa, tạm biệt...
Niềm vui đong đầy trên khuôn mặt Kỷ Quân San nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530414/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.