Đỗ Khang dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn, nhìn Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh vừa bước vào trong phòng, nói:
- Bố đợi con lâu lắm rồi!
Thẩm Băng Thanh vội vàng “chào bác”, đây là lần đầu tiên anh gặp được chủ nhân thực sự của căn hộ này.
Đỗ Khang gật đầu với anh, ôn tồn nói:
- Cháu là Tiểu Thẩm có phải không, Đỗ Long đã nhắc đến cậu, cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Đỗ Long, nếu không cũng không biết thằng khốn này còn gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức nữa.
Đỗ Long chào “bố” dài một tiếng, sau đó kỳ lạ hỏi:
- Bố, bố đợi con làm gì vậy?
Đỗ Khang cười với Thẩm Băng Thanh, nói:
- Bác nói mấy câu với thằng khốn này rồi đi luôn, cháu không cần khách sáo, cứ coi như nhà mình. Thằng khốn, đi vào trong kia nói chuyện.
“Thằng khốn” cũng như những lời sau đều là để nói với Đỗ Long. Nói xong Đỗ Khang liền đứng dậy, đi vào phòng ngủ chính.
Đỗ Long nhún vai với Thẩm Băng Thanh, sau đó cũng đi theo vào, tiện tay đóng luôn cửa lại. Thẩm Băng Thanh thở phào một cái, Đỗ Khang tuy rất ôn tồn hòa nhã, nhưng Thẩm Băng Thanh lại cảm nhận thấy áp lực rất lớn từ trên người ông, Thẩm Băng Thanh từ nhỏ đã mất bố mẹ, bởi vậy thấy Đỗ Long có một người bố như vậy, anh vừa ngưỡng mộ lại vừa cảm thấy may mắn.
- Bố, có chuyện gì mà không nói ở ngoài được ạ? Con có làm chuyện gì xấu đâu?
Đỗ Long phấp phỏng hỏi, hồi nhỏ hắn làm chuyện xấu, bố hắn mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530388/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.