Đỗ Long cũng không gọi điện thoại được cho Bạch Nhạc Tiên, Đỗ Long định nhờ Nhạc Băng Phong gọi điên thoại di động cho cô ấy, nhưng cũng không gọi được cho Nhạc Băng Phong.
- Làm sao vậy?
Hạ Hồng Quân hỏi.
Đỗ Long cau mày nói:
- Di động của Bạch Nhạc Tiên không gọi được, cũng không biết cô ấy đã chạy đi đâu, mẹ của cô ấy gọi về nhà ăn cơm cũng không thấy đâu.
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Không phải là lại bị ai bắt cóc chứ?
Thẩm Băng Thanh vốn chỉ muốn nói đùa, nhưng Đỗ Long không có tâm tình để nói giỡn. Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Băng Thanh một cái, đứng lên nắm cái áo khoác đang vắt trên thành ghế, nói:
- Các vị cứ từ từ ăn đi, tôi đi trước đây.
Hạ Hồng Quân và Thẩm Băng Thanh cũng đứng lên, nói:
- Chúng ta vốn cũng như anh, cùng đi tìm đi, anh muốn đi đến chỗ nào trước?
Đỗ Long nói:
- Đi công ty xe buýt, điều lấy tư liệu của xe số mười, xem cô ta có lên xe hay không.
Khi mấy người Đỗ Long đi tới tổng công ty giao thông công cộng, thì phát hiện đã có người tới đây trước một bước. Đó chính là đại đội trưởng đội cảnh sát tỉnh có vũ trang Chu Thu Cường, bọn họ vừa mới nói chuyện cùng công ty xe buýt, còn chưa bắt đầu điều tra.
- Các anh cũng đã tới? Đang có vấn đề muốn hỏi qua các anh đây.
Chu Thu Cường nhìn Đỗ Long gật đầu, hỏi:
- Đỗ Long, thời gian cấp bách, tôi cũng không muốn khách khí với cậu nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530372/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.