Bạch Nhạc Tiên cái gì cũng nhìn không thấy, cô chỉ cảm giác mình dường như bị cái gì đó quấn chặt. Cô ra sức giãy dụa, nhưng toàn thân lại mềm nhũn không có sức. Ngay sau đó cô phát hiện sau lưng có người đang đuổi theo mình, tuy rằng đó chỉ là một cái bóng đen, nhưng Bạch Nhạc Tiên lại không biết đó là ai. Một gương mặt dữ tợn làm cô sợ tới mức tâm hoảng ý loạn, trong khi chạy trốn liên tiếp ngã mấy lần...
Không biết qua bao lâu sau, Bạch Nhạc Tiên mới mồ hôi đầm đìa tỉnh lại. Một gương mặt quen thuộc mà lại dịu dàng thân thiết xuất hiện trước mặt cô. Triệu Tuệ Anh nói:
- Tiên nhi, con cuối cùng tỉnh rồi, mẹ thật lo lắng gần chết.
Bạch Nhạc Tiên trong lúc hốt hoảng cho rằng đã quay về buổi tối đáng sợ kia. Cô kêu lên một tiếng, vội vàng cúi đầu kiểm tra quần áo của mình có đầy đủ hay không. Triệu Tuệ Anh an ủi nói:
- Tiên nhi, con lại nằm mơ thấy ác mộng rồi. Con bây giờ rất an toàn, đây là bệnh viện, con sốt cao 39 độ. May mà kịp thời đưa vào bệnh viện, tiêm hai mũi hạ sốt, bây giờ nói chung tốt nhiều rồi.
Bạch Nhạc Tiên thở phào nhẹ nhõm, cô yếu ớt hỏi:
- Mẹ, là ai đưa con đến bệnh viện?
- Là Đỗ Long....còn có Minh Huy.
- Triệu Tuệ Anh nói:
- Tiên nhi, con có đói bụng không?
Bạch Nhạc Tiên lắc lắc đầu, nói:
- Bọn họ đều đi rồi sao?
Triệu Tuệ Anh gật gật đầu, sau đó nói:
- Đỗ Long đi làm rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530369/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.