Chương trước
Chương sau
Uẩn Cảnh Huy nói với Tôn Quốc Trọng:
- Cục trưởng Tôn, Đỗ Long nói cậu ta có nhân chứng, có thể chứng minh lúc đó cậu ta không có mặt ở đấy.
Mặt Tôn Quốc Trung khẽ giật giật mấy cái, nói:
- Mặc kệ cậu ta có nhân chứng hay không, anh dẫn mấy người đi bắt cậu ta về đây rồi tính sau.
Uẩn Cảnh Huy nói:
- Cục trưởng Tôn, như vậy không được, nếu Đỗ Long thực sự chứng minh được cậu ta không có mặt ở đấy thì chúng ta không có lý do để can thiệp vào cuộc sống bình thường của anh em cảnh sát cả.
Tôn Quốc Trung cười lạnh:
- Uẩn Cảnh Huy, lẽ nào anh đã quên là ai năm xưa đề bạt anh lên? Tôi bảo anh làm một chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng không chịu làm?
Uẩn Cảnh Huy nói:
- Cục trưởng Tôn, tôi rất kính trọng ông, nhưng tôi không thể biết pháp luật mà vẫn vi phạm. Tôi sẽ cho điều tra, nhưng trừ khi có thể chứng minh cậu ta phạm tội, nếu không tôi sẽ kiên quyết bảo vệ nguyên tắc của mình.
Tôn Quốc Trung cười lạnh:
- Được, ngay cả anh cũng không coi tôi ra gì, anh không chịu làm chứ gì? Được, tôi sẽ sai người khác đi bắt cậu ta, tôi không tin một gã Đội trưởng đội điều tra cỏn con mà tôi không làm gì được.
Uẩn Cảnh Huy cười lạnh:
- Cục trưởng Tôn, tôi đề nghị ông hãy bình tĩnh suy xét, làm như vậy sẽ không có lợi gì cho ông cả.
Tôn Quốc Trung hiện tại đang vô cùng tức giận, sao có thể nghe vào được, ông ta cười lạnh với Uẩn Cảnh Huy một cái rồi quay người bỏ đi.
Uẩn Cảnh Huy cười khổ, day day huyệt Thái Dương, suy nghĩ trong giây lát rồi quyết định đích thân đến quán Bar, tránh mọi việc phức tạp hơn.
Đỗ Long nhận được lời cảnh cáo của Uẩn Cảnh Huy chỉ khẽ mỉm cười, đặt điện thoại xuống, hắn giơ ngón tay cái về phía Hạ Hồng Quân, nói:
- Hồng Quân, anh lợi hại thật, nếu như không phải anh có kế hoạch chu đáo thì hôm nay tôi chắc chắn đã gặp phiền toái lớn vì sự nóng nảy của mình.
Hạ Hồng Quân khẽ cười:
- Chuyện nhỏ ấy mà, nóng nảy là hỏng việc, sau này đừng có nóng nảy hấp tấp nữa nhé.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Anh nói đúng, sau này tôi nhất định sẽ cẩn thận, bảo đảm không để bọn chúng có thể nghĩ đến tôi được.
Hạ Hồng Quân cười nói với Thẩm Băng Thanh:
- Nhìn thấy chưa, tôi đã nói rồi, hôm nay cơ hội để tôi cứu anh ta rất nhiều mà.
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Tuy không nên, nhưng tôi cảm thấy đánh xong trận này toàn thân đều cảm thấy vô cùng thoải mái. Đáng tiếc là không được đánh vào kẻ chủ mưu, nếu không thì còn khoái nữa.
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Cũng chẳng sao, chỉ cần tin tức truyền tới tai lão, chúng ta khiến lão mất thể diện như vậy, cũng chẳng khác gì tát thẳng vào mặt lão.
Đỗ Long nói rất đúng, thể diện của kẻ làm quan vô cùng quan trọng, Đỗ Long chẳng qua chỉ là một tên cảnh sát quèn, hắn đánh người do Đổng Kỳ Cương phái đến, rồi lại còn trực tiếp chửi tên lão, như vậy chẳng khác nào tát thẳng vào mặt lão. Miệng của phóng viên chẳng thể nào bịt được, những lời Đỗ Long nói sẽ rất nhanh lan truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ, mọi người sẽ đều biết đường đường Thường vụ thành ủy, Trưởng ban tuyên truyền thành phố vì ra mặt cho con trai mà cuối cùng lại bị mất mặt...
Khi Đổng Kỳ Cương nghe thấy Tổng biên tập Nhật báo Ngọc Minh khóc mếu báo cáo cho lão biết phóng viên phái đi theo dõi đã bị Đỗ Long đánh, hơn nữa còn thêm bớt nói lại những lời Đỗ Long đã nói, lão ta trầm ngâm trong giây lát, sự trầm ngâm đó còn đáng sợ hơn cả sự phẫn nộ. Vị Tổng biên tập đó run rẩy chờ đợi núi lửa phun trào, nhưng nào ngờ Đổng Kỳ Cương chỉ khẽ hỏi:
- Ồ, tôi biết rồi, đã báo án chưa?
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Đổng Kỳ Cương nói:
- Ừ, tốt, chuyện này tôi sẽ tiếp tục chú ý, anh vất vả rồi.
Gác điện thoại xuống, Tổng biên tập Nhật báo Ngọc Minh có cảm giác như vừa chết đi sống lại, với sự hiểu biết của ông ta về Đổng Kỳ Cương, ông ta chưa từng bao giờ nhìn thấy một người có tính cách thâm trầm như Đổng Kỳ Cương lại có biểu hiện như vậy, quả thực ông ta đã vô cùng tức giận.
Đổng Kỳ Cương ngồi ngây ra ở phòng khách, ti vi đang nói gì lão ta cũng chẳng có tâm trạng để nghe, đầu lão ta ong ong, một giọng nói đang không ngừng vang lên trong đầu lão ta, đó là một giọng nói mà lão chưa từng nghe thấy, không ngừng chửi bới ở trong đầu lão:
- Quay về nói với bố con đồ chó chết Đổng Kỳ Cương, không phải ai bọn chúng cũng có thể ức hiếp, sau này còn dám trêu chọc vào ông, ông đảm bảo sẽ cho bọn chúng không có ngày nào được yên ổn...
Khi giọng nói đó tràn ngập trong đầu lão ta, lão ta bỗng nhiên cầm lấy chiếc gạt tàn thủy tinh trên mặt bàn, ném mạnh vào chiếc ti vi tinh thể lỏng 52 inches mà con trai lão vừa vác về không lâu.
Bốp một tiếng, chiếc gạt tàn vỡ tan tành, màn hình ti vi cũng bị rách toạc ra, nhưng chiếc ti vi vẫn tiếp tục chiếu được, chất lượng của nó quả thực rất tốt.
Vợ Đổng Kỳ Cương từ trong phòng chạy ra, bực bội nói:
- Ông lại phát rồ gì thế? Cái ti vi nó làm gì ông à?
Đổng Kỳ Cương như phát rồ, chỉ thẳng vào vợ, gầm lên:
- Cút vào phòng cho tôi, chỉ vì cái thằng khốn nạn bị bà nuông chiều hư hỏng mà tôi mất hết cả mặt mũi.
Vợ Đổng Kỳ Cương giật mình kinh hãi, vừa đi vào trong phòng vừa lẩm bẩm:
- Cũng không biết ai làm hư hỏng thằng khốn nạn ấy. Đã đi học tiểu học rồi mà vẫn còn để nó cưỡi lên lưng bò lên cầu thang...
Đổng Kỳ Cương lại nắm lấy chiếc bật lửa ở trên mặt bàn định ném đi, nhưng chỉ nghe rầm một cái, cửa phòng đóng chặt vào, rồi lại có tiếng khóa trong. Đổng Kỳ Cương biết tối nay lão ta lại phải ngủ ở ngoài phòng khách rồi.
Đổng Kỳ Cương bực bội đi đi lại lại ở trong phòng, cuối cùng cũng có được quyết định, lập tức gọi điện cho Phó Chủ tịch thường trực thành phố Phùng Kiếm Văn báo cáo việc Đỗ Long đánh phóng viên, thêm mắm thêm muối vào, khiến hình ảnh Đỗ Long trở nên vô cùng ác ôn đáng ghét.
Phùng Kiếm Văn nghe xong đầu đuôi liền nói:
- Đánh người là không đúng rồi, những phóng viên đó đã báo cảnh sát chưa? Phía cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng chân tướng.
Đổng Kỳ Cương nói:
- Chủ tịch Phùng, Đỗ Long dám ngông cuồng như vậy là vì sau lưng hắn ta có chỗ dựa, chuyện này nếu ông không gây áp lực thì chỉ e sẽ bị chìm xuồng, không đạt được hiệu quả răn đe. Có tiền lệ này rồi, chỉ e sau này ai cũng có thể ngông cuồng coi thường luật pháp.
Phùng Kiếm Văn nói:
- Thế này đi, tôi sẽ nhờ Cục trưởng cục công an Tôn Quốc Trung đích thân phụ trách vụ án này, chỉ cần tìm được chứng cứ thì sẽ nghiêm trị theo pháp luật.
Có lời này của Phùng Kiếm Văn, Tôn Quốc Trung rất nhanh chóng liền tìm đến Uẩn Cảnh Huy, sau khi gặp chút khó khăn từ phía Uẩn Cảnh Huy, Tôn Quốc Trung suy nghĩ trong giây lát, gọi đi một cú điện thoại, Đại đội trưởng đại đội trị an của Phòng công an quận Bạch Hoa Liễu Truyền Tường liền nhanh chóng dẫn theo một đám người tới quán Bar Phong Hỏa.
Đến nơi rồi, Liễu Truyền Tường mới lôi ảnh của Đỗ Long ra, nói:
- Hôm nay người chúng ta cần bắt chính là tay cảnh sát đang nổi tiếng, vô cùng ngông nghênh tinh tướng Đỗ Long, hắn ta rất nổi tiếng, mọi người chú ý hành vi và lời nói, đừng để hắn bắt được thóp. Lát nữa vào trong tôi sẽ nói chuyện với hắn ta, mọi người chỉ cần phụ trách cách ly những người khác là được.
- Đỗ Long? Chúng ta bắt Đỗ Long?
Trung đội trưởng trung đội trị an số 2 của quận Bạch Hoa Từ Khuê An vốn dĩ vô cùng hưng phấn, nhưng sau khi nghe nói đi bắt Đỗ Long, anh ta liền chợt chột dạ. Lần trước ở trước Bệnh viện nhân dân, vì ra mặt giúp cho Lâm Khai Thái nên đã chọc giận Đỗ Long, kết quả bị Uẩn Cảnh Huy chửi cho một trận té tát, hơn nữa anh ta cũng biết phía sau Đỗ Long còn có một nhân vật cực lớn nữa, không phải là người mà bọn họ có thể chọc vào nổi.
Từ Khuê An liếm liếm môi, lúng búng nói:
- Đại đội trưởng, tôi có thể rút lui không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.