Tay Đỗ Long vẫn nện xuống không chút do dự, Lưu Dịch Dương lập tức cảm thấy mình dường như chịu phải cực hình tan xương nát thịt của âm phủ. Ông ta đau đến nỗi chỉ có thể phát ra tiếng rên nhỏ, ánh mắt đau đớn, nhìn Đỗ Long với ánh mắt không hiểu, dáng vẻ cầu xin rất rõ ràng.
Đỗ Long vỗ vào mặt ông ta mấy cái, dùng giọng điệu từ cao xuống thấp cười nói với ông ta:
- Một lát nữa sẽ tốt thôi, cái này để ông ghi sâu vào trí nhớ, để tránh việc ông quay đầu là quên liền, những lời đó tôi sẽ không lập lại nữa. Nếu như ông khiến tôi không hài lòng, bất cứ lúc nào tôi sẽ lại đến tìm ông, đến lúc đó tôi sẽ không còn gì để nói nữa.
Đỗ Long lắc đầu, nhìn Lưu Dịch Dương với vẻ thương hại, sau đó quay người đi. Lưu Dịch Dương qua một lúc lâu sau mới hồi phục lại, chỉ cảm thấy toàn thân ướt sũng, mùi rượu nồng nặc, hóa ra ngoài mồ hôi của cơ thể ra, hắn còn ép cả rượu mà ông ta đã uống ra ngoài….
- Ba, ba làm sao vậy?
Lưu Khải Minh nghe tiếng đóng cửa rồi bước ra, Lưu Dịch Dương miễn cưỡng cười, nói:
- Không sao... Minh Minh, sau này con không được bắt nạt Hồ Hiểu Đông nữa, nhớ chưa?
- Tại sao ạ?
Lưu Khải Minh không hiểu nên hỏi:
- Có phải là người xấu lúc nãy đã nói gì rồi?
Lưu Dịch Dương chớp mắt nhìn ra chỗ khác, nói:
- Đúng là đứa con thông minh, con có thể không trực tiếp bắt nạt Hồ Hiểu Đông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530281/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.