Đỗ Long đau đến nỗi há hốc miệng, hắn vội đỡ Bạch Nhạc Tiên lên, vẫn may hắn chưa bị chảy máu. Đỗ Long vội vàng mặc quần vào, hai chân xếp bằng, ôm Bạch Nhạc Tiên vào trong lòng nhẹ nhàng gọi:
- Tiên, Tiên em tỉnh lại đi…
Lúc Đỗ Long định gọi cấp cứu, thì Bạch Nhạc Tiên từ từ mở mắt, thấy mình nằm trong lòng một người đàn ông, cô đột nhiên hoảng sợ hét lên:
- Anh là ai? Mau thả tôi ra!
Đỗ Long nói:
- Tiên, là anh đây, Đỗ Long, chú Đỗ đây, em vừa rồi té xỉu cho nên anh mới ôm lấy em, lay cho em tỉnh lại.
- Chú Đỗ?
Bạch Nhạc Tiên ngừng giãy dụa, cô ra vẻ suy tư, một lúc sau Bạch Nhạc Tiên đột nhiên nói:
- Em nhớ ra rồi, là anh, đêm hôm đó anh đã ức hiếp em!
Đỗ Long không cảm thấy bối rối hay xấu hổ khi bị vạch trần, hắn mỉm cười nhìn người con gái xinh đẹp nằm trong lòng, nói:
- Vậy sao? Em thật sự đã nhớ lại rồi sao? Em nếu thật sự nhớ lại rồi, thì em sẽ hiểu anh hoàn toàn không cảm thấy thẹn với lương tâm.
Bạch Nhạc Tiên cố tìm kiếm trong mỗi giấc mơ hay trong mỗi ký ức, thì quả nhiên những lúc đó đều là do cô chủ động khiêu khích người con trai mà cô không thấy mặt kia… Khuôn mặt trắng bệch của cô lại nóng lên, Bạch Nhạc Tiên ra sức giãy dụa trong lòng Đỗ Long, thấy Đỗ Long đã mặc quần vào rồi, cô nhẹ nhàng thở phào, sau đó giận giữ nói với Đỗ Long:
- Em là người bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530279/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.