Chương trước
Chương sau
- Sao em lại tới đây?
Đỗ Long hỏi.
Bạch Nhạc Tiên vênh mặt lên nói:
- Tại sao em lại không thể đến? nói cho anh biết em bây giờ là cảnh sát cấp ba của chi cục cảnh sát quận Bạch Hoa đấy, anh cảnh sát cấp một sao còn không mau chào hỏi cấp trên đi?
Đỗ Long nhìn vai Bạch Nhạc Tiên, quả đúng vậy, trên vai cô đúng là ít hơn Đỗ Long một sao nhưng nhiều hơn một gạch, một gạch một sao, đúng là cảnh ti cấp ba, cao hơn cảnh sát cấp một như Đỗ Long một bậc.
Đỗ Long nhìn cô hoài nghi, thầm nghĩ: “So sánh người với người tức chết đi được, cô bé này luồn lách giỏi ghê, một phát lên cảnh sát cấp ba…”
Bạch Nhạc Tiên rất mẫn cảm với ánh mắt như vậy, đặc biệt là Đỗ Long, hắn chưa bao giờ che dấu y nghĩ trong lòng của mình, vì thế nên cô lập tức làm sáng tỏ mọi việc:
- Ôi anh thái độ kiểu gì vậy, tôi cảnh cáo anh! Tôi là nhân tài tốt nghiệp trường đại học chính trị pháp luật Bắc Kinh, thực tập ở cơ sở một năm, tôi được thăng cấp theo đúng quy định chứ không như một số kẻ, hừ hừ...
Có trời mới biết Bạch Nhạc Tiên ở đó thực tập như thế nào, chắc chắn là không phải vất vả tới đồn công an để cảnh sát nhân dân rèn luyện. Đỗ Long không muốn tiếp tục tranh luận chuyện này với cô nữa, hắn đảo mắt, miễn cưỡng chào cô một cái rồi nói:
- Được rồi cô nương cảnh sát, chào cô, tôi còn có việc phải đi xin cáo từ.
Đỗ Long nói xong rồi đi, Bạch Nhạc Tiên vội đi theo nói:
- Anh đi đâu đấy, có phải là đi phá án không? Em nghe nói anh phá án rất giỏi, dẫn em đi cùng cho em được mở rộng tầm mắt nhé.
Đỗ Long dừng lại, dở khóc dở cười nói:
- Đại cô nương à, một tên cảnh sát cấp một như tôi làm sao có thể dẫn cảnh sát cấp ba đi phá án chứ? Hơn nữa cảnh sát cấp ba như cô không có việc gì làm sao? Có thời gian để đi theo tôi sao?
Bạch Nhạc Tiên lè lưỡi, đúng là cô cảnh sát cấp ba từ trên trời rơi xuống này cũng không có việc gì để làm. Uẩn Cảnh Huy biết thân phận của cô chỉ tiếc là không thể coi cô như bồ tát để cung phụng thôi, chỉ cần cô không gây chuyện đã là may lắm rồi, còn ai dám giao việc cho cô làm nữa.
Thực ra Bạch Nhạc Tiên cũng biết mọi người nghĩ về cô như thế nào, cô cũng muốn kiếm việc gì đó để làm, nhưng làm nhân viên văn phòng cô không thể chịu nổi nữa, phái cô đi làm nhiệm vụ, nhỡ gặp chuyện gì nguy hiểm thì làm thế nào? Nếu để Bí thư Đảng ủy công an tỉnh biết được con gái mình bị cử đi làm nhiệm vụ cả ngày ở ngoài đường dầm mưa dãi nắng... bề ngoài thì người ta không nói gì, nhưng sau lưng không ngấm ngầm trách người ta không biết đối nhân xử thế mới lạ.
Vì thế Bạch Nhạc Tiên đã đến trước Đỗ Long có vài ngày nhưng đến giờ cô vẫn chưa phải làm gì, nhàn rỗi đến phát chán. Hôm nay cô vốn dĩ không phải đi làm, nhưng cô nghe mọi người nói hôm nay Đỗ Long được phái đến đội hình sự quận Bạch Hoa làm phó đội trưởng vì thế cô vội chạy đến. Đỗ Long cứ tưởng là tình cờ gặp, nhưng thực tế là địa điểm thì đúng là tình cờ nhưng việc gặp gỡ là tất nhiên.
Bạch Nhạc Tiên sau khi hơi thất vọng lại trừng mắt nói:
- Em đúng là không có việc gì làm đấy thì đã sao? Hôm nay em quyết đi cùng với anh, anh có tin em gọi điện cho Trưởng phòng Uẩn xin ông ấy cho em chỉ huy anh, anh nói xem liệu ông ấy có đồng ý không?
- Anh ghét nhất là người khác dùng cách này để uy hiếp anh!
Đỗ Long lạnh lùng nói một câu rồi quay người đi mất.
Bạch Nhạc Tiên mặt trắng bệch, cô tức giận giậm chân, vón định quay người đi, nhưng ngần ngừ một lúc rồi cô đi theo Đỗ Long, tức giận nói:
- Này người như anh sao lại không biết nói đùa gì cả thế? Em cũng muốn lập chút thành tích cho người ta xem, nhưng không có ai dám cho em cơ hội, em lúc nào cũng bị gạt sang một bên, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có...
Đỗ Long bỗng dừng lại, nghiêm nghị nhìn Bạch Nhạc Tiên nói:
- Em thành thật trả lời anh câu này, anh sẽ cho em đi phá án.
Bạch Nhạc Tiên gật gật đầu nói:
- Anh hỏi đi em nhất định sẽ trả lời đúng sự thật.
Đỗ Long thấy cô bị cắn câu cười thầm, nhưng trên mặt vẫn rất nghiêm nghị nói:
- Nói đi, có phải là em vì anh nên mới đến phòng công an quận Bạch hoa không?
Bạch Nhạc Tiên ngạc nhiên trợn mắt, cái miệng nhỏ tròn vo, Đỗ Long nhìn cái miệng nhỏ tròn vo của cô, chợt nhớ lại buổi tối lãng mạn đó, cô bị thuốc làm mụ mẫm đầu óc...
Bạch Nhạc Tiên kinh ngạc bỗng ôm bụng cười chỉ vào Đỗ Long nói:
- Anh... anh đúng thật là tự kỷ đến phát cuồng rồi, buồn cười chết đi được, ha ha...
Đỗ Long hậm hực quay vào bãi đỗ xe, mở khóa ngồi lên xe, Bạch Nhạc Tiên nhanh chóng ngồi lên ghế phụ, Đỗ Long dọa cô nói:
- Anh không có bằng lái xe em có sợ không?
Bạch Nhạc Tiên không khách sáo nói:
- Vậy để em lái cho, em đã có kinh nghiệm lái xe mấy năm rồi, từ xe một bánh tới xe mười sáu bánh em đều có thể điều khiển được!
Đỗ Lòng bực dọc nổ máy, rời khỏi phòng Công an quận một cách thuần thục. Bạch Nhạc Tiên lấy ra một bao thuốc lá Ngọc Khuê Cảnh Giới, châm một điếu hít một hơi, sau đó liếc Đỗ Long một cái nói:
- Tay lái rất cừ, chưa bao giờ nhìn thấy anh hút thuốc, hay là anh không biết hút thuốc?
Đỗ Long mở của sổ, đưa tay ra giằng lấy điếu thuốc từ trong tay Bạch Nhạc Tiên, cho lên miệng hít một hơi rồi vứt ra ngoài cửa sổ, dưới ánh mắt kinh ngạc lại có chút xấu hổ đến nỗi có thể giết người, hắn nói:
- Anh không nghiện, có thể không hút thì đừng hút. Em là con gái không nên hút vẫn hơn, rất nhiều người đàn ông đều không thích phụ nữ hút thuốc.
Bạch Nhạc Tiên rất muốn chất vấn Đỗ Long, điếu thuốc đó cô đã hút, nhưng là một người phụ nữ, lại để người đàn ông coi thường mình, nếu càng lằng nhằng nữa thì đúng là tự làm nhục mình, vì thế Bạch Nhạc Tiên đành cắn răng, cô đảo mắt nhìn xe một lượt, lại chuyển hướng sang châm chọc chiếc xe bán tải của Đỗ Long.
- Em tưởng anh được thăng chức thì sẽ được cấp chiếc xe tốt hơn, sao lại vẫn là chiếc xe rách nát này? Em thấy thân xe đã bạc trắng ra rồi hơn nữa lại còn có biểu tượng của cảnh sát nữa? Đây là xe riêng dùng vào việc công ư? Cục công an quận Bạch Hoa cũng thật là quá keo kiệt.
Bạch Nhạc Tiên thở dài nói.
- Em nói hết chưa? Không muốn ngồi xe nát của anh thì xuống!
Đỗ Long lạnh lùng nói.
Bạch Nhạc Tiên chưa bao giờ bị người khác lớn tiếng quát mắng như vậy bao giờ, cô cắn răng, nước mắt vòng quanh, trong lòng hận Đỗ Long vô cùng, nhưng cô nhẫn nhịn không nói gì, khiến Đỗ Long thấy khó hiểu. Khả năng nhẫn nhịn của vị thiên kim tiểu thư này cũng thật ghê gớm, lẽ nào là do cha của cô ta truyền lại cho cô?
- Anh ghét tem lắm sao? Tại sao luôn nổi giận với em?
Một lúc lâu sau Bạch Nhạc Tiên mới u oán hỏi.
Đỗ Long nói:
- Ghét thì cũng không phải, nhưng anh không thích cái vẻ tiểu thư của em, nếu em chú ý một chút thì anh cũng không tức giận với em.
- Ồ... em hiểu rồi, em có chỗ nào không phải anh bảo em là được rồi, xin đừng dùng cái giọng trào phúng đó nói em được không?
Bạch Nhạc Tiên hỏi với giọng khẩn cầu.
Đỗ Long nói:
- Chỉ cần em có thể kiên trì, đương nhiên anh cũng không thể tiếp tục trách móc em được, nhưng bây giờ chỗ mà anh định đi không hề thích hợp cho phụ nữ tới, tốt nhất là em tìm chỗ nào đó xuống xe đi.
Bạch Nhạc Tiên hỏi:
- Anh đi phá vụ án gì? Tại sao em lại không thích hợp đi? Anh cũng không phải bị điều đến đội càn quét tệ nạn.
Đỗ Long thấy Bạch Nhạc Tiên dần dần bị cắn câu, thế là hắn kể cho Bạch Nhạc Tiên nghe xâu chuỗi vụ án sát thủ tình nhân, đến khi Bạch Nhạc Tiên thực sự cắn câu, Đỗ Long mới nhẹ nhàng kể cho cô kế hoạch của mình bị Hoàng Kiệt Hào từ chối.
Bạch Nhạc Tiên nghĩ một lúc, đột nhiên hưng phấn nói:
- Em thấy kế hoạch rất hay, nữ cảnh sát vừa xinh đẹp lại vừa có thể tự bảo vệ mình đúng là hơi khó tìm, nhưng thật tình cờ không phải có một người thích hợp đang ngồi trước mặt anh hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.