- Sao em lại tới đây?
Đỗ Long hỏi.
Bạch Nhạc Tiên vênh mặt lên nói:
- Tại sao em lại không thể đến? nói cho anh biết em bây giờ là cảnh sát cấp ba của chi cục cảnh sát quận Bạch Hoa đấy, anh cảnh sát cấp một sao còn không mau chào hỏi cấp trên đi?
Đỗ Long nhìn vai Bạch Nhạc Tiên, quả đúng vậy, trên vai cô đúng là ít hơn Đỗ Long một sao nhưng nhiều hơn một gạch, một gạch một sao, đúng là cảnh ti cấp ba, cao hơn cảnh sát cấp một như Đỗ Long một bậc.
Đỗ Long nhìn cô hoài nghi, thầm nghĩ: “So sánh người với người tức chết đi được, cô bé này luồn lách giỏi ghê, một phát lên cảnh sát cấp ba…”
Bạch Nhạc Tiên rất mẫn cảm với ánh mắt như vậy, đặc biệt là Đỗ Long, hắn chưa bao giờ che dấu y nghĩ trong lòng của mình, vì thế nên cô lập tức làm sáng tỏ mọi việc:
- Ôi anh thái độ kiểu gì vậy, tôi cảnh cáo anh! Tôi là nhân tài tốt nghiệp trường đại học chính trị pháp luật Bắc Kinh, thực tập ở cơ sở một năm, tôi được thăng cấp theo đúng quy định chứ không như một số kẻ, hừ hừ...
Có trời mới biết Bạch Nhạc Tiên ở đó thực tập như thế nào, chắc chắn là không phải vất vả tới đồn công an để cảnh sát nhân dân rèn luyện. Đỗ Long không muốn tiếp tục tranh luận chuyện này với cô nữa, hắn đảo mắt, miễn cưỡng chào cô một cái rồi nói:
- Được rồi cô nương cảnh sát, chào cô, tôi còn có việc phải đi xin cáo từ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530262/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.