Nghe được những lời mờ ám của Lâm Nhã Hân, Đỗ Long cảm thấy tóc gáy dựng đứng cả lên. Hắn trực giác thấy cú điện thoại này có vấn đề. Bởi vì quan hệ giữa hắn và Lâm Nhã Hân chưa đến mức thân mật như thế. Lâm Nhã Hân lần đầu tiên kêu hắn là A Long. Đêm qua hắn đã nói rõ ràng với cô là gần đây hắn không rảnh, nhưng trong điện thoại Lâm Nhã Hân lại không hề đề cập đến. Cô còn muốn hắn mang tiền đến, đây là thời đại gì rồi chứ, hắn có thể trực tiếp chuyển khoản qua mạng cho cô để tránh bị nhòm ngó khi đi ngân hàng rút một số tiền lớn như thế…
Đỗ Long cảm thấy nguy hiểm, toàn thân lông mao dựng đứng. Một loại khích thích mạnh mẽ khiến người ta phải tỉnh táo từ não lan đến tận xương sống, tiếp đến là lan ra toàn thân.
Đỗ Long lập tức thấp giọng cười ha hả, cố ý dùng giọng điệu hèn hạ nói:
- Hân, có phải chị nhớ tôi rồi không? Tôi cũng nhớ chị đấy, tôi vừa lúc kết thúc một vụ án nhàm chán, tạm thời không có việc gì làm. Tôi sẽ đi lấy tiền, sau đó đến nhà chị. Chị đi tắm trước đi nào, chúng ta sẽ từ từ trò chuyện trên giường…
Nếu Lâm Nhã Hân không có vấn đề, cú điện thoại này cũng không có vấn đề thì lúc này cô phải nổi giận hoặc phải có phản ứng bất thường. Nhưng trong điện thoại vẫn truyển đến một thanh âm yêu kiều:
- Được, tôi đợi cậu, lúc lấy tiền phải cẩn thận, năm nay nhiều kẻ xấu lắm, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530228/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.