Chương trước
Chương sau
Lý tổng biết ông chủ hạ lệnh đuổi khách, vì thế liền biết điều lui ra ngoài, sau khi đóng cửa lại trong lòng Lý tổng thầm nghĩ:
- Con bé Tiểu Hồng chết tiệt kia đi đâu rồi? Vài ngày không gặp, kỹ năng trói người của cô thực sự tốt lên không ít. . .
Ông chủ trong miệng Lý tổng họ Ngô tên Duệ, là một ông chủ lớn nổi tiếng ở tỉnh Thiên Nam, thậm chí là toàn quốc. Từng là đại biểu Quốc hội, có người coi lão là người giàu nhất Thiên Nam, có thể nói làm công chức hay kinh doanh đều thông, là nhân vật vung tay nhấc chân liền khiến toàn bộ Thiên Nam phải run rẩy.
Tuy nhiên gần đây cuộc sống của y có thể không được tốt, bởi vì y phát hiện có người bày ra thiên la địa võng đợi y mắc bẫy, sau đó quay lại thu lưới.
Dựa theo tin tức tình báo, y biết được trên tỉnh cắt cử Bí thư đảng ủy Công an tỉnh Bạch Tùng Tiết làm đội trưởng và Ủy ban Kỷ luật tỉnh, bộ công thương của tỉnh và các bộ khác liên hợp cùng nhau đều tra lãnh đạo doanh nghiệp quy mô quốc gia có tên là Song Môn ở tỉnh Vân Nam hủ bại nhận hối lộ. Tuy người bị điều tra không trực tiếp liên quan tới Ngô Duệ, nhưng y lại giống như chim sợ cành cong hoảng loạn lên. Bởi Song Môn là nơi y làm giàu, y có liên hệ mật thiết với lãnh đạo doanh nghiệp Song Môn, e là Bạch Tùng Tiết ngay từ đầu đã cảm nhận được.
Ngô Duệ thông qua hối lộ làm giàu, hiện tại Bạch Tùng Tiết điều tra cán bộ nhận tham ô hối lộ, cũng chẳng khác nào điều tra y. Ngô Duệ lúc đầu tới hối lộ Bạch Tùng Tiết, không ngờ Bạch Tùng Tiết không những không nhận ngược lại còn theo hướng này điều tra xuống, Ngô Duệ sợ hãi liên tục xuất ra chiêu thối, lệnh người bắt cóc Bạch Nhạc Tiên là một trong những chiêu thối đó. Hiện giờ chân tướng phơi bày, Bạch Tùng Tiết vẫn kiên quyết như trước, Ngô Duệ hiện tại vẫn ăn nói nhẹ nhàng trước mặt thủ hạ nhưng trên thực tế trong lòng lại giống như kiến bò trên chảo nóng.
Bất kể thế nào đi nữa, Ngô Duệ cũng là người từng trải, y biết Bạch Tùng Tiết tạm thời còn chưa điều tra được nơi này. Y lần này lén lút xuống máy bay chuyên dụng của bạn trở về, gom hết những thứ có thể gom, nếu thực sự không ổn thì liền ôm hết tất cả tài sản bất hợp pháp, sau đó từ biên cảnh Thiên Nam chuồn đi!
Nghĩ xong đường lui cuối cùng, Ngô Duệ nhanh chóng trấn định lại, trước mắt còn có một chuyện quan trọng phải làm. Bạch Tùng Tiết mặc dù là đại biểu Đảng và Chính phủ đến điều tra y, nhưng y lại xem Bạch Tùng Tiết như kẻ thù giết vợ con, nếu Bạch Tùng Tiết muốn lấy mạng y, dĩ nhiên trước khi y hoảng hốt bỏ chạy sẽ lưu lại kỷ niệm dành tặng Bạch Tùng Tiết. . .
Thương tổn người thân của kẻ thù chẳng khác nào gây thương tổn kẻ thù, ánh mắt Ngô Duệ không chút che dấu chằm chằm nhìn cô gái trên giường, ánh mắt càng lúc càng như lửa đốt. Y chậm rãi đi tới, cảm giác chính mình giống như bậc Đế Vương nắm giữ tất cả, Công Chúa địch quốc hiện tại đang lõa thể bị trói chặt, khuất phục quỳ trên giường nghênh đón chính mình ban ơn…
Ngô Duệ đi tới trước giường, không chút nào thương hoa tiếc ngọc tóm lấy tóc Tiểu Hồng, dùng sức nhấc cô về phía sau. Tiểu Hồng bị kéo ngẩng đầu lên kêu ô ô vài tiếng, cô dùng sức lắc đầu, liều mạng giãy dụa giống như muốn nói cho Ngô Duệ biết chính mình là ai. Nhưng Ngô Duệ hiện tại giống như bị dục hỏa công tâm, thù hận che mờ tâm trí, sớm không còn minh mẫn và nhạy bén như bình thường. Y thấy cô gái trước mắt liều mạng giãy dụa, miệng và mắt cô gái bị bịt chặt càng khiến y thêm hưng phấn, y đè nén thanh âm cười hô hố nói:
- Ha ha… Bạch tiểu thư làm gì mà khách khí như vậy, không ngờ lại ở đây quỳ xuống nghênh tiếp tôi… Tôi nhất định sẽ để cô vui vẻ, cô là người xinh đẹp cao quý, ngay lần đầu tiên tôi nhìn thấy ảnh của cô thì tôi biết cô là của tôi, tôi đã muốn nằm trên người cô, để trong lòng cô vĩnh viễn khắc lại hình ảnh của tôi. Đây chính là vị cha bảo thủ của cô ban tặng, cô muốn trách thì trách lão, lão biết rõ cô đang trong tay tôi, nhưng lão vẫn không chịu buông tha tôi, ha ha… Gây tổn thương tôi chẳng khác nào thương tổn cô, chúng ta là một, cô tạm thời không biết… Tuy nhiên rất nhanh chúng ta sẽ thành một thể, đến lúc đó có sẽ hiểu thôi!
Ngô Duệ vừa nói vừa cởi bỏ quần áo, bò lên giường ôm mông Tiểu Hồng nhấc lên, sau đó trực tiếp để “Hoàng long” cắm vào. . .
- Uổng công mong đợi, Lý Nam ngay cả gà mẹ và chim non cũng không phân biệt rõ sao? Chẳng lẽ trước khi tôi về đã có người ăn vụng?
Ngô Duệ trên giường mắng lớn, chỉ có điều y không hề dừng lại mà tiếp tục vận động thân thể, hành hạ Tiểu Hồng sống dở chết dở, cô càng liều mạng giãy dụa hơn.
Ngô Duệ giống như đang cưỡi ngựa trên người Tiểu Hồng, sợi dây lụa đỏ trên người Tiểu Hồng giống như dây cương bị y dùng lực thắt chặt. Ngay khi Ngô Duệ cảm thấy hưng phấn nhất, quần áo để trên giường đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Ngô Duệ giờ phút này không có tâm tư nghe. Tiếng chuông reo lên thật lâu mới dứt, sau đó lại vang lên, cho tới lần thứ ba Ngô Duệ mới miễn cưỡng lui đi, cầm điện thoại di động để bên tai rồi lại tiếp tục cưỡi ngựa.
- Trưởng phòng Liễu muộn như vậy vẫn có hứng thú tìm tôi sao?
Ngô Duệ thong thả nói.
Người gọi điện thoại chính là Trưởng phòng công an quận Tây Sơn Liễu Công Toàn, y vội vàng nói:
- Ông chủ Ngô, ông bây giờ đang làm gì? Vừa nãy đội trưởng trung đội 1 khu hình sự chúng tôi gọi điện xin cảnh lực, bảo là muốn giải cứu hai gã cảnh sát cùng với con gái của Bạch bí thư Đảng ủy Công an tỉnh, mục tiêu chính là khách sạn tại nông trang Nam Hoa tôi từng thăm quan. Tôi đã tận lực giúp ông kéo dài thời gian, hiện giờ xe cảnh sát đã xuất phát, mặc kệ ông ở nhà hay không, cũng phải mau chóng xóa hết dấu vết, đừng để người ngoài nắm đuôi!
Ngô Duệ rùng mình, nói:
- Cảm ơn Trưởng phòng Liễu nhắc nhở, tôi sẽ phái người điều tra xem trong nông trang rốt cục có kẻ khả nghi bắt cóc không… Có thời gian sẽ tới mời Trưởng phòng Liễu vui đùa một chút…
Liễu Công Toàn trực tiếp cúp máy, sắc mặt Ngô Duệ trở nên lạnh lùng, dục hỏa trong lòng y đã hoàn toạn bị dập tắt bởi tin mới nhận được. Y đang muốn gọi điện cho Lý Nam lệnh cô lập tức tổ chức cho mọi người chia nhau rút lui, đột nhiên cảm giác sau lưng có làn gió nhẹ thổi tới, Ngô Duệ cảnh giác khom người muốn trốn, đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ánh đèn chiếu rọi xuống một người đội mũ cảnh sát uy phong lẫm liệt từ trên trời giáng xuống.
Ngô Duệ đang muốn há miệng kêu lớn, Đỗ Long lập tức đánh một chưởng cắt ngang yết hầu y. Ngô Duệ lập tức gã xuống giường, họng cứng ngắc mặt đỏ hồng, tay ôm cổ họng, chỉ có thể ho khan lại không nói được nửa lời.
Nhìn Ngô Duệ làm trò, Đỗ Long không khỏi nhíu mày. Hắn nhấc khăn trải giường lên che kín thân thể Ngô Duệ, sau đó đi tắt camera, card trong camera bị hắn lấy ra bỏ vào túi, xem cảnh phim cấp ba miễn phí cũng không hề gì, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là phải xóa một phần hình ảnh Bạch Nhạc Tiên trong đó.
Đỗ Long lại trở lại trên giường, hắn tung một đạp vào ngực Ngô Duệ, từ mũi Ngô Duệ liền vang lên một tiếng trầm đục, Đỗ Long cười lạnh nói:
- Ông chủ Ngô, tôi với ông vốn nước sông không phạm nước giếng, đáng tiếc ông lại dám phái người bắt cóc tôi tới đây, tôi đành phải đắc tội.
Trong ánh mắt Ngô Duệ hiện ra thần sắc khó có thể tin thủ hạ của chính mình làm sao có thể làm việc thiếu thận trọng như vậy, ngay cả hai cảnh sát nhỏ nhoi cũng không đối phó được.
Đỗ Long nhấc chân đạp lên lưng Ngô Duệ một đạp thật mạnh, Ngô Duệ lập tức đau đớn quặn mình giống như con tôm, Đỗ Long cúi người nhẹ giọng nói bên tai Ngô Duệ:
- Ông chủ Ngô, ông quả nhiên rất lợi hại, thậm chí ngay cả Trưởng phòng Liễu cũng mật báo cho ông, đáng tiếc quá, năm phút trước ta vẫn còn rất kính trọng ông ấy… Ông chủ Ngô, chúng ta tiếp tục chơi như thế nào đây? Trò chơi rất đơn giản, tôi hỏi ông trả lời, tuy nhiên chỉ cần ông không chịu trả lời, hoặc trả lời qua loa vậy đừng trách tôi, tôi sẽ cho ông biết cái gì gọi là sống không bằng chết…
Tuy rằng trong lòng Ngô Duệ nóng như lửa đốt, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn chơi trò hỏi đáp với Đỗ Long. Đỗ Long hỏi rất cổ quái giảo quyệt khiến Ngô Duệ mệt mỏi ứng phó, có chút vấn đề tuyệt đối không thể nói thật, vì thế y chịu không ít khổ cực.
Ngay trong quá trình dò xét, bên trong phòng tắm đột nhiên xuất hiện một người lảo đảo đi đến, ánh mắt Ngô Duệ trực tiếp nhìn vào, Đỗ Long thầm kêu không ổn, Bạch Nhạc Tiên bị hắn làm hôn mê để trong bồn tắm làm sao đã tỉnh lại? Đỗ Long sợ cô kêu lên làm kinh động thủ hạ của Ngô Duệ phía dưới, hắn vội vàng đá vào bụng Ngô Duệ một đá, nơi đó trên cơ thể Ngô Duệ mấy năm trước bị trúng một viên đạn, hiện tại thân thể còn rất yếu. Đỗ Long đá vào đúng chỗ vết thương cũ, Ngô Duệ liền há miệng tru một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Bạch Nhạc Tiên loạng choạng suýt nữa làm đổ một bình hoa, cũng may Đỗ Long đúng lúc chạy tới, hắn đỡ lấy Bạch Nhạc Tiên, thấp giọng hỏi:
- Tiên Nhi, cô khá hơn chút nào không?
Bạch Nhạc Tiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, mỉm cười giống như uống rượu say, nói:
- Anh là Đỗ Long.. Ông chú xấu xa… Ha ha… Không ngờ dùng game XXX câu dẫn tôi. . .Tôi muốn nói cho cha tôi, để cha tôi điều anh đi quét toilet Đảng ủy công an…
Đỗ Long dở khóc dở cười nhìn Bạch Nhạc Tiên không còn kiềm chế được nữa thường xuyên nói mê, Đỗ Long trong lúc này không biết làm thế nào cho tốt. Bỗng nhiên Bạch Nhạc Tiên uốn éo trong lòng hắn, miệng thở hồng hộc nói:
- Tại sao nóng như vậy, trời nóng vậy còn không mở điều hòa… Ông chú xấu, tôi muốn khiêu vũ, tại sao không có âm nhạc? Nơi này không phải sàn nhảy sao? A… Nóng quá, điều khiển từ xa ở đâu? Mau mở điều hòa…
Tỉnh Thiên Nam là điển hình của khí hậu vùng núi, ban ngày nhiệt độ rất nóng, buổi tối lại rất lạnh, nhiệt độ trong phòng nhiều nhất chỉ 23 độ, mở điều hòa điều chỉnh không khí ấm thêm còn được. Lúc này Bạch Nhạc Tiên không tìm thấy điều khiển từ xa, đột nhiên muốn cất giọng thét lên, hai tay Đỗ Long đang nắm lấy hai tay cô, thấy vậy liền vội vàng cúi đầu dùng miệng bịt chặt miệng nhỏ ấm áp của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.