- Anh là ai?... ạ!
Mã Ngọc Đường cảm nhận được ánh mắt của Đỗ
Long, cúi đầu xuống nhìn, phát hiện ra cặp tuyết lê gần như lộ ra cả một nửa. Cô ta hoảng hốt hét lên một tiếng, xoay người chạy như điên về phòng, để rớt cả một chiếc dép, gót hồng đều để Đỗ Long nhìn rõ cả.
Cả Mã Quang Minh và Tân Mỹ Linh đều miệng há hốc, mắt trợn tròn. Đỗ
Long chỉ cảm thấy mũi ngứa ngáy, liền dùng tay day day, cũng may mà không chảy máu mũi. Trong lòng hắn đang rất kinh ngạc, không ngờ con gái Mã Quang Minh lại xinh đẹp như thế, xem ra là có gen di truyền từ đời trước, hoặc là di truyền chút gen của Mã Quang Minh.
- Mẹ, có khách mà sao mẹ không nói sớm.
Mã Ngọc Đường nói vọng từ trong phòng ra với giọng hằn học.
- Một tiếng trước không phải mẹ đã nói với con rồi sao.
Tân Mỹ Linh không để ý rằng con gái đã để Đỗ Long được lợi, bà khóc dở mếu dở nói:
- Con thật là, tự mình không nhớ lại còn trách mẹ.
- A…
Mã Ngọc Đường ở trong phòng lại hét lên một lần nữa, Mã Quang Minh hét lớn vào:
- Con im ngay, còn chưa đủ mất mặt sao.
Tiếng hét cuối cùng cũng ngừng lại, Mã Quang Minh hậm hực nói với Đỗ Long:
- Cái con bé này… kệ nó, ngồi xuống đi đã, biết uống rượu chứ?
Đỗ Long cười:
- Biết ạ, còn rất lợi hại nữa ạ, nhưng bình thường cháu rất ít uống, hôm nay cũng không nên uống nhiều ạ, cháu cùng chú uống một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530176/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.