- Con mẹ nó, cái gì thân mang tội, Hạ Hồng Quân, mới vài năm mà câu đã thay đổi rổi à, sao lại trỡ nên nhiều chuyên như thế! Lính của tôi đi ra ngoài sao có thể chiu uất ức như vậy được!
Một tiếng hét lớn truyền từ cữa toà án đến tai mọi naươi, Đỗ Long đang còn ngồi chồm hổm trên mặt đất liền quay đầu nhìn về phía cửa chính, chi thấy một naười sĩ quan mặc quân phục lục quân, phù hiêu trên vai có gắn hai vạch ba ngôi sao, sĩ quan này không ngờ lại có cấp bâc thượng tá! Hơn nữa còn trè tuổi như vậy, thoạt nhìn có lẽ chưa tói ba mươi tuổi!
Nước mắt cũa Hạ Hồng Quân rốt cục ào ào chày ra, gã hướng vi thượng tá kia cúi chào nói:
- Đại đội trường, tôi vô dụng, để cho ngài mất thể diện!
- Con mẹ nó mà đại đội trường, bố bây giờ là lữ đoàn trường rồi. Nếu câu chiu ờ lại đơn vi, cái chức đại đội trường sớm đã là của câu rồi.
Vi thượng tá (nguyên tác là “thiếu tá” - chắc là tác già nhầm) kia đi tới trước mặt Hạ Hồng Quân, cũng chào theo nahi thức quân đội, sau khi thấy Hạ Hồng Quân bi còng tay, nói:
- Câu tự mớ ra nó, nhìn thực chướng mắt, thòi điểm câu ra đi không phải đã nói sao? Gặp khó khăn như thế sao lại không tìm tôi? Xem thường tôi không phải?
Tay Hạ Hồng Quân run vài cái, còng tay đã bị gã vứt sang một bên, hắn nói:
- Tôi làm chuyện mất mặt, nên không có mặt mũi nào để đi gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-lo-quan-do/1530171/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.