Chương trước
Chương sau
Két một cái, Đỗ Long cả người lẫn ghế né sang một bên. Đỗ Long đối mặt với cảnh sát Tạ, nhưng lập tức lại ngồi nghiêm chỉnh, hắn đột nhiên giơ chân lên đá mạnh vào cổ tay cầm côn của cảnh sát Tạ.
- A…
Cảnh sát Tạ kêu lên một tiếng, cây côn trong tay rơi xuống. Cảnh sát Tạ còn chưa lấy lại được tinh thần, Đỗ Long lại vung mạnh chân, cảnh sát Tạ đột nhiên ngã chỏng vó xuống dưới đất. Lão Hoàng thấy đồng nghiệp bị đánh, không do dự gì nữa nhảy dựng lên, rút khẩu súng bên sườn nhắm vào Đỗ Long hét lên:
- Dừng tay! Lại còn dám đánh lén cảnh sát ở đồn nữa!
Đứng trước lòng súng thật, Đỗ Long ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh sát Hoàng nói:
- Ở đồn cảnh sát có được tùy tiện đánh người không? Cảnh sát Hoàng, ông còn nhớ điều lệ mang súng đối với nhân viên cảnh sát không? Trong những tình huống không nguy hiểm đến tính mạng hoặc những tình huống không cần thiết thì không được tùy tiện dùng súng. Các anh đã sai lầm lại tiếp tục phạm phải sai lầm, không chỉ cấu kết bao che cho du côn, mà còn uống rượu trong phiên trực, sử dụng tra tấn bức cung, dùng súng không đúng quy tắc… Chỉ cần một sai lầm thôi cũng có thể bị đuổi việc rồi!
Trước vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Đỗ Long, cảnh sát Hoàng bỗng nhiên hốt hoảng, lão giơ súng lên tức giận quát:
- Rốt cuộc cậu là ai!
Đỗ Long cười mỉa mai nói:
- Tôi đã nói rồi, tôi là cảnh sát, nếu vẫn còn không tin, lại còn bắt tôi về đây. Trong đội ngũ cảnh sát này làm sao lại có những con sâu làm rầu nồi canh như các anh chứ? Buổi chiều hôm nay tôi mới nói với Phó cục trưởng Lục trên thành phố về vấn đề cần tăng cường đẩy lui tình trạng ăn hối lộ ô dù, không ngờ tối này lại đích thân được chứng kiến. Cảnh sát Hoàng, tôi bây giờ ra lệnh cho đồng chí thu súng lại! Gọi đồn trưởng của các anh tới đây!
- Phó Cục trưởng Lục? Lục Hồng Quảng?
Lão Hoàng cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, giọng khàn đặc hỏi lại.
Đỗ Long nhìn lão với ánh mắt khinh miệt. Lão Hoàng ngây ra một lúc, lúc này mới thu súng, lão nhanh chóng tươi cười nói:
- Đỗ… cảnh sát Đỗ, múa rìu qua mắt thợ, đều là người một nhà… là hiểu nhầm, hiểu nhầm…
Cảnh sát Tạ bây giờ vẫn chưa tỉnh, y giãy giụa bò dậy xông lên đánh Đỗ Long. Đỗ Long còn chưa kịp ra đòn thì cảnh sát Hoàng đã một đấm đánh ngất xỉu đồng nghiệp của mình. Lão xoa xoa tay cười ha hả nói:
- Cảnh sát Đỗ, anh đại lượng, hà cớ gì lại đi chấp nhặt mấy tên nhãi nhép như bọn tôi.
Cảnh sát Hoàng nhìn thấy trên tay Đỗ Long vẫn bị còng thì cảm thấy không ổn, lão vội vàng lấy chìa khóa mở còng cho Đỗ Long. Đỗ Long thu tay lên trước ngực nói:
- Cảnh sát Hoàng, những lời tôi nói đều như gió thoảng bên tai sao? Được thôi, bây giờ cũng không cần đồn trưởng của các anh đến nữa, tôi muốn gọi điện thoại. Tôi đi mời Trưởng công an quận Bạch Hoa đến đây xem ông ta nói như thế nào.
Cảnh sát Hoàng trong lòng thầm rủa: “Con mẹ nó, muốn đánh sao mày không đánh sớm luôn đi, thằng ranh này định chấn chỉnh chúng ta sao!” Nhưng lời nói này lão chỉ dám nói ở trong lòng, lão gượng cười nói:
- Cảnh sát Đỗ, xin anh đừng làm khó cho bọn chúng tôi, việc này không lên làm ầm lên nhỉ?
Đỗ Long lạnh lùng nhìn lão nói:
- Lúc các anh cấu kết với lưu manh hại người có nhớ đến hậu quả lúc này không? tôi cảnh cáo anh rất nhiều lần, bây giờ thì quá muộn rồi.
Nhìn thấy Đỗ Long quay số điện thoại, cảnh sát Hoàng hoảng sợ đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Đỗ Long, cầu xin:
- Cảnh sát Đỗ, ông nội Đỗ, xin anh tha cho tôi, đầu năm nay miếng ăn khó kiếm, trong nhà tôi già có trẻ có… Nếu tôi bị đuổi việc, gia đình đều chết đói mất. Cảnh sát Đỗ, ông nội Đỗ, anh tha cho tôi lần này, chỉ cần anh tha cho tôi, anh muốn Hoàng Chí Quân này làm gì cũng được.
Một cảnh sát lão niên quỳ trước mặt mình, Đỗ Long không khỏi động lòng, hắn do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm nghị nói:
- Đây là nguyên tắc, không phải tôi nói tha là tha được, cảnh sát Hoàng, anh tự giải quyết cho tốt đi…
Đỗ Long vẫn tiếp tục ấn số gọi, bây giờ vẫn chưa muộn lắm nên có lẽ không quấy rầy giờ nghỉ ngơi của Phó cục trưởng Lục.
- Alo, ai vậy?
Tiếng của Lục Hồng Quảng từ đầu dây bên kia truyền tới, Đỗ Long cười nói:
- Chú Lục, cháu là Đỗ Long, chú bây giờ có rỗi không, cháu muốn nói với chú chuyện nay.
Lục Hồng Quảng cười nói:
- Hóa ra là Tiểu Đỗ hả, chú vừa mới họp xong, có việc gì vậy cháu cứ nói đi.
Đỗ Long kể cho Lục Hồng Quảng toàn bộ câu chuyện tối nay hắn gặp phải, Lục Hồng Quảng cau mày, đột nhiên ở trong điện thoại quát lên:
- Lão Uẩn, cháu đợi một chút… Đỗ Long cháu bây giờ đang ở đồn cảnh sát sao?
Đỗ Long nói:
- Vâng ạ, họ còn còng tay cháu, cháu nói cháu là cảnh sát, họ không tin, áp giải cháu đến đồn cảnh sát. Vừa nãy còn có một cảnh sát uống rượu say muốn dùng hình phạt bức cung cháu, hắn bị cháu đánh ngã rồi. Chú Lục chú không trách cháu chứ?
Lục Hồng Quảng cười nói:
- Đáng đánh, ai dám động đến cháu thì đánh cho ta, đây là phòng vệ chính đáng! Luật pháp của Chính phủ quy định không được dùng hình phạt để bức cung, mấy bọn này không chịu nghe. Cháu đợi ở đồn nhé, ta gọi cho Trưởng phòng Uẩn quản lý quận của bọn họ hỏi về chuyện này.
Đỗ Long cúp điện thoại xuống, nói với Hoàng Chí Quân vẫn còn đang quỳ:
- Phó Cục trưởng Lục nói Trưởng phòng Uẩn của các anh sẽ nhanh tới thôi, bảo tôi chờ ở đây.
Hoàng Chí Quân thẫn thờ đi ra ngoài, một lúc sau Kỷ Quân San bước vào. Cô nhìn thấy một người nằm nhoài trên đất, giật mình kêu lên:
- Đỗ Long, anh không sao chứ, tên cảnh sát này bị làm sao vậy?
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Hắn uống rượu say quá nên lăn quay ra đó. Em lại đây nào, nhân lúc không có người, chúng ta tiếp tục chuyện làm chưa xong lúc nãy đi.
Kỷ Quân San mặt đỏ bừng, cô nuốt nước bọt nói:
- Đây là đồn công an đó, anh sao có thể… Anh xấu quá đi thôi…
Cô nhóc này thích lắm nhưng cố làm ra vẻ cự tuyệt khiến ngực hắn đập thình thịch. Đỗ Long thấy trong căn phòng này không có camera, nên chẳng e ngại gì tiến về phía trước, hai tay bị còng vòng qua kéo Kỷ Quân San vào trong lòng, Kỷ Quân San vừa hồi hộp vừa cười nói:
- Anh đúng là xấu xa… tay đã bị còng mà vẫn còn làm chuyện xấu được…
Cô nàng chỉ cảm thấy phấn khích, mông bị nhéo, vội kêu lên, đầu Đỗ Long cúi xuống gần hơn, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Quân San.
Trưởng đồn công an 51 Tạ Đông Sơn vội vàng đi vào đồn, đẩy cửa bước vào phòng thẩm vấn thì nhìn thấy Đỗ Long đang hôn thắm thiết cô gái đang ngồi trong lòng, người anh em họ Tạ của hắn thì nằm trên sàn nhà miệng lẩm bẩm rượu ngon đâu.
Tạ Đông Sơn khụ khụ mấy tiếng ra hiệu. Kỷ Quân San như con thỏ non bị kinh động vội vàng đẩy Đỗ Long ra, nhưng hai tay Đỗ Long bị còng vẫn ôm lấy cô khiến cô không thoát ra được, trừ khi Đỗ Long thả ra thì cô mới có thể thoát khỏi vòng tay của hắn.
Đỗ Long bộ dạng ngông nghênh nhìn ba cảnh sát vừa mới bước vào, không nói một lời nào. Trưởng đồn Tạ sau khi thấy Đỗ Long thì vô cùng sửng sốt, hắn kinh ngạc kêu lên:
- Đỗ Long? Cậu là cảnh sát Đỗ Long anh hùng dũng nghĩa hả!
Đỗ Long nắm lấy chiếc còng sáng bóng nói:
- Tôi chính là Đỗ Long, cái gì mà là cảnh sát anh hùng chứ, tôi không dám nhận đâu, nhưng hậu quả của việc nhìn thấy chuyện bất bình chẳng tha nên mới phải chịu đau đớn như thế này.
Tạ Đông Sơn mặt sa sầm quắc mắt nhìn lão Hoàng một cái mắng thầm: “Thằng ranh này cả ngày đi làm đọc báo, vậy mà không có mắt hay sao? Ngay cả một cảnh sát nổi tiếng gần đây như vậy mà cũng không nhận ra? Mày đúng là gặp xui xẻo rồi! Đáng ghét nhất là lại lôi tao vào chuyện này!”
- Cảnh sát Đỗ, có việc gì xảy ra vậy, mong cậu kể lại toàn bộ sự việc cho tôi, tôi nhất định sẽ xử lý công bằng hai người bọn họ.
Tạ Đông Sơn trừng mắt nhìn lão Hoàng nói:
- Cầm chìa khóa tới đây, còn không mau mở còng cho cảnh sát Đỗ!
Đỗ Long nể mặt Tạ Đông Sơn để cho mở còng tay, sau khi mở xong sắc mặt của Tạ Đông Sơn đã tốt hơn nhiều, y lại hỏi lại chuyện vừa rồi xảy ra, Đỗ Long nói:
- Đợi Trưởng phòng Uẩn đến tôi sẽ nói, chuyện này hôm nay tôi đã nói hai lần rồi, việc tốt không nên quá ba lần.
Tạ Đông Sơn cười nói:
- Vâng, nên như thế, lão Hoàng, cậu còn không lôi cái tên khốn nạn này ra ngoài cho tôi!
Đỗ Long nói:
- Đừng động vào hắn, đây chính là chứng cứ của tôi. Hắn yêu hiện trường thế thì cứ để hắn ta ở đây thêm mấy phút nữa, đợi Trưởng phòng Uẩn đến thì nói tiếp.
Tạ Đông Sơn cau mày, cắn răng gật đầu, y đuổi bọn lão Hoàng ra ngoài, ngồi đối diện với Đỗ Long, đưa bao thuốc lá mời Đỗ Long:
- Cảnh sát Đỗ, làm điếu chứ?
Bao thuốc lá Hồng Hà vỏ cứng, ước chừng khoảng bốn mươi tệ một bao, chắc là để đồn trưởng tiếp khách quý và lãnh đạo cấp trên đây. Đỗ Long không khách khí cầm cả bao, rút lấy hai điếu rồi đưa cho Tạ Đông Sơn một điếu, Tạ Đông Sơn biết bao thuốc này là dê vào miệng cọp, không biết làm thế nào đánh nhận lấy, sau đó lấy bật lửa châm thuốc cho Đỗ Long, trông chẳng khác nào cháu nội ngoan.
Không còn cách nào khác, lúc thế đứng không bằng người thì phải biết nín nhịn, nếu không sẽ gặp xui xẻo. Cảnh sát cũng là quan chức, trong đội ngũ cảnh sát cũng giống như quan trường.
Đỗ Long hút một hơi, cũng không sành lắm về thuốc, cho nên cũng không nhận ra khác biệt gì so với Hồng Tháp Sơn. Tạ Đông Sơn nghĩ cách nói chuyện với Đỗ Long, y muốn thám thính xem giọng điệu của Đỗ Long, nhưng Đỗ Long lại nói nhăng nói cuội với y, chính là không muốn để lộ chút ít điều có lợi nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.