Chương trước
Chương sau
Đỗ Long nói:
- Xin hỏi ngài xưng hô thế nào? Tôi cũng hy vọng anh ta không giết người, nhưng tôi nói không tính, ngài nói cũng không tính, phải có chứng cứ. Mà bây giờ Hạ Hồng Quân lại làm một chuyện ngu xuẩn nhất là chạy trốn. Lần này hắn đã đóng chặt cái mác tội phạm giết người, hết đường chối cãi rồi.
Mẹ già của Hạ Hồng Quân lộ vẻ kích động trên khuôn mặt, phẫn uất nói:
- Tôi họ Từ, cậu xưng hô tôi thế nào cũng được. Con tôi có thể không trốn sao? Cảnh sát bắt nó đều nói nó đã giết người của Lý Bá Thiên. Lý Bá Thiên đã loan tin sẽ lấy mạng nó, vào tù coi như chết chắc. Nó không trốn được sao?
Đỗ Long thở dài, nói:
- Bây giờ nói việc này cũng vô dụng. Từ phu nhân, ngài nói anh ta để lại đồ cho tôi, là cái gì vậy?
Từ phu nhân chỉ vào cái bàn vuông nhỏ bên cạnh, nói:
- Tôi cũng không biết đó là gì, giống như quyển sổ chép tay. Con tôi nói cảnh sát các anh lấy được cũng vô dụng, nhưng ít nhất có thể thử một lần. Nếu các anh ép nó quá nó sẽ chụp lại ảnh phục chế gửi lên trung ương. Lý Bá Thiên có thể một tay che trời ở tỉnh Thiên Nam, nhưng hắn có thể duỗi tới tận Bắc Kinh không?
Ánh mắt Đỗ Long chiếu vào quyển sổ. Hắn đi lên tiện tay lật ra. Đây là một quyển sổ sách, bên trong ghi lại các khoản chi tiêu của công ty Hắc Kim ở mỏ Lam Hà. Rất nhiều ký hiệu Đỗ Long không hiểu. Nếu Hạ Hồng Quân cố ý để lại thứ này chắc chắn sẽ có tác dụng. Đỗ Long để quyển sổ vào trong bao, tiếp tục hỏi:
- Từ phu nhân, ngài biết Hạ Hồng Quân đi đâu không? Nếu ngài muốn giúp anh ta thì nhất định phải nói cho tôi biết hướng đi của anh ấy. Tôi là cảnh sát từ thành phố Ngọc Minh tới, Lý Bá Thiên không thể động vào được.
Từ phu nhân cười khổ lắc đầu, nói:
- Cậu cảm thấy nó sẽ nói thật với tôi không? Nó nhập ngũ nhiều năm rồi, tôi cũng chẳng biết rốt cục nó tham gia quân ngũ ở nơi nào. Cậu hỏi tôi vấn đề này chẳng khác gì hỏi đường người mù rồi.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Được rồi, Từ phu nhân, tôi đi đây. Nếu Hạ Hồng Quân trở về hoặc liên hệ với ngài thì bảo anh ta tới tìm tôi. Tôi là cảnh sát thành phố Ngọc Minh, gọi là Đỗ Long. Trên tờ giấy này có số điện thoại của tôi.
Từ phu nhần không cầm mà chỉ lên bàn:
- Để đây đi. Buổi tối gió lớn, lúc đi cảnh sát Đỗ nhớ giúp tôi đóng chặt cửa.
Đỗ Long thả tờ giấy xuống, lui ra ngoài. Sau khi đóng cửa cẩn thận nói với ông chủ nhà trọ:
- Ông cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không nghe được. Nếu không xảy ra chuyện thì đừng trách tôi.
Ông chủ khúm núm đáp ứng. Đỗ Long ra ngoài sân, trong lòng mờ mịt. Hắn nên đi đâu tìm Hạ Hồng Quân đây? Trực giác của Đỗ Long mách bảo Hạ Hồng Quân không đơn giản, tìm được hắn là có thể cởi bỏ tất cả vấn đề. Nhưng người này giống như quỷ vậy, đâu dễ tìm.
Đột nhiên Đỗ Long quay đầu nói với ông chủ cho thuê trọ:
- Ông có biết nhà trưởng phòng mua bán mỏ than Thiết Lĩnh Mạc Khắc Cường ở đâu không?
Mười phút sau Đỗ Long đi tới ký túc xa công nhân viên chức chính thức của mỏ than Thiết Lĩnh ở gần đó. Hoàn cảnh và điều kiện ở đây tốt hơn nhiều so với cái phòng cho thuê như túp lều bên kia. Khu ký túc xá rất an bình, cứ như chưa từng có vụ án bắt cóc xảy ra vậy. Sau hai lần ẩu đả bảo an của mỏ than Thiết Lĩnh đã tốt hơn nhiều. Vì Đỗ Long lạ mặt nên bị bảo vệ cản lại. Đỗ Long không muốn rút dây động rừng nên quay đầu đi một vòng quanh đó. Hắn tìm được một cây đại thụ nằm bên tường có vẻ dễ trèo qua, đang định nhảy lên cây thì đột nhiên phát hiện có nhiều dấu chân còn mới.
- Chân to thật…
Đỗ Long kinh ngạc than một câu, đột nhiên sau đó lóe lên một ý tưởng. Ánh mắt hắn nhìn quanh bốn phía. Trên mặt đất có hai dấu chân to lõm xuống khá rõ ràng. Dấu chân trên đất, trên cây và dấu giày là cùng một người. Đỗ Long thử nhảy lên, đáy giày da trâu cứng rắn mà chỉ để lại được mấy vết ấn rất nông khó mà nhận ra. Đỗ Long có thể tưởng tượng trước mắt hình ảnh một người cao lớn từ trên cây nhảy xuống, có lẽ còn vác theo vật nặng. Nếu không sao có thể lưu lại dấu chân sâu như vậy trên mặt đất rắn chắc?
- Chẳng lẽ Hạ Hồng Quân đi vào từ chỗ này? Sau đó hắn khiêng bà vợ của trưởng phòng mua bán Mạc Khắc Cường từ đây nhảy xuống.
Đỗ Long bỏ đi ý định vào trong khu ký túc xá, bắt đầu tìm xung quanh những dấu giày cùng loại.
Hạ Hồng Quân phải vác một người nên không thể chạy tới nơi có người. Vậy nên phạm vi tìm tòi của Đỗ Long nhỏ hơn nhiều. Rất nhanh hắn đã tìm được một dấu chân đi hướng vào núi.
Đi được một đoạn dấu chân cũng rõ ràng hơn, Đỗ Long bước càng nhanh. Địa hình dần phức tạp gồ ghề. Đột nhiên Đỗ Long nhào vào sau một gò đất nhỏ, cẩn thận thăm dò nhìn về hướng trên núi.
Trên núi, rừng cây thưa thớt, một người nghiêng ngả lao đảo chạy xuống. Đỗ Long nghe thấy tiếng khóc của cô ta mới phát hiện.
Cô gái kia bảy tám phần mười là vợ của trưởng phòng mua bán kia. Lúc cô gái kia chạy tới gần thì đột nhiên Đỗ Long nhảy dựng lên, giật cô vào, bưng kín miệng, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trên núi.
Cô gái kia sợ hãi liều mạng giãy dụa. Một đôi thỏ to mọng căng tròn trước ngực ma sát mạnh mẽ lên cánh tay tay Đỗ Long. Đỗ Long thấp giọng quát:
- Đừng nhúc nhích, tôi là cảnh sát. Hạ Hồng Quân ở đâu?
Cô gái kia dần tỉnh táo lại. Cô nhìn Đỗ Long, miệng ô ô vài tiếng. Đỗ Long buông tay ra, cô nói:
- Hạ Hồng Quân ở trên chân núi, cụ thể nơi nào tôi không biết. Tôi còn bị hắn trói, đầu chụp vải đen. Vừa rồi mới được hắn thả.
Đỗ Long thu hồi ánh mắt nhìn về phía cô ta, thấy dáng người đầy đặn rất của phong tình của cô, khẽ mỉm cười:
- Tôi gọi là Đỗ Long, cô là…
- Tôi là Hà Diệp Hồng, vợ của trưởng phòng mua bán mỏ Thiết Lĩnh Mạc Khắc Cường. Anh… anh muốn làm gì.
Hà Diệp Hồng cảm giác tay của Đỗ Long đang nhẹ lướt qua trước ngực mình, cả người như bị điện giật. Cô run rẩy, hơi thở phát ra tiếng rên mê người.
Tay và thân của Đỗ Long nhanh chóng bỏ ra khỏi thân thể của Hà Diệp Hồng. Đỗ Long nói:
- Cô mau xuống núi đi.
Hà Diệp Hồng hơi thất vọng:
- Vậy còn anh? Anh không đưa tôi xuống núi à? Tôi sợ bóng tối…
Đỗ Long nói:
- Lúc nãy không phải cô tự đi còn gì? Nhiệm vụ của tôi là bắt Hạ Hồng Quân, không phải hộ tống cô xuống núi. Đường xuống núi khá dễ đi, hơn nữa cũng an toàn. Cô cứ đi theo hướng ngọn đèn là được. Tôi ở chỗ này trông chừng giúp cô, tránh cho Hạ Hồng Quận lại chạy xuống bắt cô về. Nhanh đi đi.
Hạ Diệp Hồng lề mề một hồi, Đỗ Long rốt cục bực mình:
- Cô bị làm sao không? Nếu cô không đi tôi một cước đá cô xuống núi bây giờ?
Hà Diệp Hồng cuối cùng cũng cẩn thân đi. Đỗ Long nhìn theo cô một hồi, sau đó quay đầu nhìn về phía trên núi. Không biết là nhìn thấy cái gì, Đỗ Long giật mình, sau đó quay đầu chạy. Trong nháy mắt, hắn chạy tới trước Hà Diệp Hồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.