Chương trước
Chương sau
Lưu Mậu Lâm đáp:
- Tối qua tôi đi chơi đến mười rưỡi mới về. Nhân viên đại sảnh chắc có thể làm chứng. Sau đó tôi về phòng tắm rửa xong ngủ, buổi sáng còn chưa tĩnh đã bị các anh gõ cửa đánh thức rồi. Thế mới biết dưới lầu xảy ra chuyện. Tôi ở một mình một phòng, không gì làm chứng cho tôi được cả. Tuy nhiên các anh có thể đi kiểm tra bản ghi chép trong thẻ phòng, tôi chưa từng đi ra ngoài.
Hoàng Kiệt Hào lại hỏi thêm vài vấn đề, Lưu Mậu Lâm đều đối đáp trôi chảy, vì vậy làm Hoàng Kiệt Hào hứng thú. Dù kẻ này làm buôn bán kiến thức rộng rãi, nhưng mấy vấn đề bén nhọn bị hỏi kiêu gì cũng nên có phản ứng. Lưu Mậu Lâm trấn định như vậy ngược lại càng có vấn đề.
Hoàng Kiệt Hào liệt Lưu Mậu Lâm vào danh sách mục tiêu hiềm nghi lớn. Đang định cho Lưu Mậu Lâm đi về trước rồi thẩm vấn người kế tiếp thi Đỗ Long ở quầy phục vụ nhà khách lớn tiếng hô:
- Sếp Hoàng, tôi phát hiện ít manh mối ở chỗ này.
Hoàng Kiệt Hào thấy Lưu Mậu Lâm trong chớp mất có vẻ bối rối. Y vỗ vai Thẩm Băng Thanh:
- Tôi qua xem, cậu hỏi tiếp vài câu.
Thẩm Băng Thanh hiểu ý gật đầu, Hoàng Kiệt Hào đến trước quầy phục vụ, hỏi:
- Đỗ Long, cậu phát hiện thấy đầu mối gì?
Đỗ Long cầm một phần ghi chép danh sách đăng kỷ trọ nhà khách đưa tới trước mặt Hoàng Kiệt Hào, nói:
- Sếp Hoàng, anh xem.
Hoàng Kiệt Hào nhìn bản ghi chép tháng trước trên tay Đỗ Long, số phòng và danh tự quen thuộc đập vào mắt.
Phòng 318, Lưu Mậu Lâm... Trên đời có chuyện trùng hợp vậy sao? Nếu không phải trùng họp, đây chắc chắn là một vụ mưu sát được tỉ mỉ bày ra rồi!
Hoàng Kiệt Hào hói quán lý trực ban:
- Hôm đó gì trực ban? Tìm đến đây hỏi một chút.
Quản lý trực ban nhìn bản ghi chép cùng ngày, nói:
- Hôm đó là tiểu Mai trực. Cô ấy hôm ngy không ở đây, đê tôi gọi điện cho cô ấy tới.
Hoàng Kiệt Hào gật đầu, hỏi Đỗ Long:
- Còn phát hiện gì nữa không?
Đỗ Long nói:
- Sếp Hoàng, người chết đăng ký phòng này vì khá lệch, rất ít người vào trọ. Nhân viên phục vụ nói người chết tháng trước từng ở phòng 318. Tôi kiểm tra bán ghi chép hai tháng gần đây thì phát hiện cái tên Lưu Mậu Lâm này. Có lẽ tháng trước Lưu Mậu Lâm có thể trọ cùng phòng người chết hôm nay. Tôi thấy Lưu Mậu Lâm vô cùng khả nghi, người chúng ta nên lập tức điều tra phòng của Lưu Mậu Lâm cùng vật phẩm tùy thân, bày tám phần mười có thể tìm ra chứng cứ xác thực.
Hoàng Kiệt Hào gật đầu, nói:
- Xem ra hắn có hiềm nghi rất lớn. Trước mắt tạm thời trông giữ hắn. Lão Ngụy, lại đây...
Hoàng Kiệt Hào kêu Ngụy Hưng Bang đi qua, để anh ta trở về liên hệ với cảnh sát trấn Vạn Lâm tra dò Lưu Mậu Lâm xem gần nhất gã có quan hệ với những cô gái nào, đối chứng với ảnh chụp của người chết, xem có tra được tin tức thân phận của người chết hay không.
Sau khi Ngụy Hưng Bang đi, Hoàng Kiệt Hào quay về khu nghĩ tạm. Thẩm Băng vẫn còn một hỏi một đáp với Lưu Mậu Lâm. Hoàng Kiệt Hào nói:
- Hỏi được gì không?
Thẩm Băng Thanh lắc đầu, Hoàng Kiệt Hào khoát tay cho Lưu Mậu Lâm, nói:
- Lưu Mậu Lâm anh đi xuống trước, người kế tiếp.
Người tiếp theo tiến độ nhanh hơn không ít. Sau nửa vòng tra hỏi và bài trừ, Hoàng Kiệt Hào sửa sang lại tài liệu trong tay, nhìn Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh hai bên trái phải của mình hỏi:
- Trải qua bước đầu bài trừ, hai người có phát hiện gì không?
Đỗ Long giành trước nói:
- Tôi cảm thấy Lưu Mậu Lâm có hiềm nghi cực lớn, đề nghị lập tức điều tra gian phòng cùng với vật phẩm tùy thân để tìm chứng cứ.
Hoàng Kiệt Hào nhìn Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Cô thấy sao?
Thẩm Băng Thanh trầm giọng nói:
- Tôi cũng nghi Lưu Mậu Lâm có hiềm nghi rất lớn, nhung tôi cho rằng tạm thời không nên động hắn, càng không thể cưỡng ép điều tra gian phòng và vật phàm tư nhân để tránh tranh cãi pháp luật không cần thiết. Tốt nhất nên làm ổn thỏa một chút. Chúng ta có thể từ góc độ kiềm tra đối chiếu sự thật để tìm thêm manh mối. Nếu vẫn biểu hiện Lưu Mậu Lâm có hiềm nghi lớn đến lúc đó lại xin lệnh kiểm soát cùng không muộn.
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Ừm, mọi người đều thấy Lưu Mậu Làm đích xác có hiềm nghi rất lớn. Tiểu Thâm nói đúng, chúng ta không thể tùy tiện rút dây động rừng, hon nữa trước mắt còn có vài người hiềm nghi khác, bọn họ cũng có khả năng gây án. Chúng ta không thể chỉ chằm chằm nhìn Lưu Mậu Lâm mà sơ suất họ.
- Sếp Hoàng nói đúng, giờ chúng ta nên làm như thế nào?
Thẩm Băng Thanh hỏi.
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Đợi kiểm tra manh mối trên thi thể, đợi mấy người Mạnh Hạo lấy chứng nhận hiện trường giao cho phòng kỹ thuật điều tra xử lý, đợi manh mối chồ lão Ngụy. Tóm lại một chữ, đợi!
Hoàng Kiệt Hào móc một bao Hồng Hà từ trong túi quần, đang định đốt lửa thì đột nhiên vươn tay về phía Đỗ Long, nói:
- Bật lửa, cái mà cậu giật được từ tay tên mập kia ấy.
Đỗ Long cười nói:
- Sếp Hoàng, ánh mắt ngài quả sắc bén. Đây không phải là giật, mà là thuận theo. Được rồi, tôi bật giúp ngài.
Hoạt Kiệt Hào không nói gì bắt lấy bật lửa, đốt thuốc, sau đó ném trả cho Đỗ Long, nói:
- Thứ này giá trị hơn ngàn tệ, cậu có nhược điểm gì của tên mập rồi hả? Không ngờ dọa hắn thành ra như vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi trước kia thấy hắn, một tên quan nhỏ địa phương, bị tôi nhận ra xong sợ đến mức mất hồn. Tôi thích nhất Triệu Vân trong tam quốc, thấy cái bật lửa như ỷ này đã thích luôn, thật ra cũng không biết nó đất như vậy. Tên kia nếu ức hiếp người thuờng thi chẳng sao, nhung tuyệt đối không có can đảm giết người. Vì vậy tôi liền đề nghị cho hắn đi.
Hoàng Kiệt Hào gật đầu, nói:
- Sau này thấy hắn thì trả lại cái bật lửa này đi. Việc này bị người ngoài biết thì không tốt. Nếu có người muốn gây khó dễ cho cậu thì phiền toái lắm.
Đỗ Long nói:
- Được, tôi sẽ theo giá thị trường trả lại hắn.
Hoàng Kiệt Hào đã biết ngay tiểu tử này không có lòng. Y nhướn mày, định khuyên hai câu, nghĩ lại đành thôi, trong lòng buồn bực chính mình tại sao luôn khoan dung với Đỗ Long như thế, chẳng lẽ do nguyên nhân ấn tượng ban đầu? Khách quan mà nói y càng hà khắc với Thâm Băng Thanh hơn.
Hoàng Kiệt Hào hút xong hai điếu thuốc, quay đầu nói với Thẩm Băng Thanh:
- Tiểu Thẩm, cậu có cảm thấy tôi rất hà khắc với cậu không?
Thẩm Băng Thanh lắc đầu:
- Chưa hề. Tôi thấv đội trường nghiêm khắc với tôi cùng vì tốt cho tôi.
Hoàng Kiệt Hào cuời nói:
- Cậu có thể nghĩ vậy là tốt rồi. Thật ra lúc đầu quả thực tôi cũng khá bất mãn với cậu, bởi vì cậu không phải do tôi tự chọn lựa. Tuy nhiên biẻu hiện của cậu không kém, tôi cũng chưa có thành kiến gì với cậu. Chuyện anh cậu xin điều đi tôi căn bản không biết gì. Đỗ Long điều đến cũng không phải hắn yêu cầu. Lúc chúng tôi biết việc này thì ván đã đóng thuyền rồi. Tôi biết cậu rất tức giận, nhưng tôi hy vọng cậu không để tâm tình ảnh hường vào công việc. Hôm nay Đỗ Long gia nhập đội hình sự, hai người đã là đồng đội rồi. Chuyện trước kia coi như hết đi.
Thẩm Băng Thanh gật đầu nói:
- Đội trường anh yên tâm, cuộc sống là cuộc sống, công tác là công tác, tôi tuyệt đối sẽ không lẫn lộn. Tôi có thể ngồi xe Đỗ Long chạy tới đây có thể chứng minh điều đó.
Hoàng Kiệt Hào nói:
- Tố lắm, Đỗ Long, giờ đến lượt cậu tỏ thái độ rồi. Bắt tay một cái, chuyện trước kia xóa bỏ nhé.
Đỗ Long mĩm cười vươn tay về phía Thẩm Băng Thanh, nói:
- Tôi là Đỗ Long, sau này xin được chi dạy nhiều hơn.
Thẩm Băng Thanh trừng mắt nhìn Đỗ Long, học hắn nói:
- Tôi tên Thẩm Băng Thanh, sau này cũng xin được chi bảo nhiều hơn!
Hai cái tay bắt chặt vào nhau, hai người gần như đồng thời vận sức muốn bóp đối phương. Nhìn hai người gân xanh nhảy đầy trán, Hoàng Kiệt Hào biết con đường chung sống hòa thuận của hai người còn xa lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.