<tbody>Edit: HânBeta: Hân</tbody>
Cậu hé môi, khóc không ra tiếng.
Cậu luôn cho rằng chuyện đau đớn nhất là lần cuối cùng đưa tiễn Chris trước khi trọng sinh.
Khi ấy cậu tiếc nuối biết bao. Và giờ phút này, cậu thật sự đau.
Vươn tay chạm vào chiếc nhẫn đeo trên cổ, bỗng cảm thấy nó thật lạnh lẽo.
Chris ngồi vào xe, nhìn ngôi trường đang xa dần, nhắm mắt lại.
George điều chỉnh vị trí kính chiếu hậu, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, nếu muốn khóc thì hãy khóc đi.”
“Vì sao tôi phải khóc?” Chris hất cằm, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một đường cong sắc bén, “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không khóc, sẽ không rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa. Tôi sẽ chịu đựng tất cả, sẽ trả lại gấp bội.”
George im lặng, thiếu gia của hắn đã dần thay đổi.
Về đến nhà Ozbourn, nhóm người hầu bắt đầu thu dọn phòng Chris. Tất cả ảnh chụp của Lâm Dật Phi, ngôi nhà gỗ mà trước đây Lâm Dật Phi và Chris cùng tạo ra, tất cả đều bị lấy đi.
Ozbourn tiên sinh gõ cửa phòng Chris, “Đừng trách ba. Đây là yêu cầu của Deroni. Có thể đêm nay ông ta sẽ đến, con phải chuẩn bị sẵn tâm lí.”
“Con biết.” Chris ngồi trước bàn học, tùy tay cầm lên một quyển sách tiếng Trung, quyển sách được mở ra và dừng lại tại một trang giấy.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
“Ba có biết lúc mẹ gặp phải khó khăn và vất vả sẽ dùng cách nào để vượt qua không? Hay là ba vốn không thật lòng yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-kiem-chi-phong/2845260/chuong-71.html