Chương trước
Chương sau


<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>
“Cậu nhìn Chris kìa, ngồi ở đó trông cô đơn cỡ nào, tựa như một chiếc bánh ngọt để tùy người khác chia cắt. Chỉ cần tớ thắng, tớ sẽ chọn cậu ấy làm lễ vật của tớ, chọn cậu ấy tốt hơn so với chọn người khác!” Giọng của Katherine rất khoa trương, tựa như muốn nói mình sẽ giúp Lâm Dật Phi chăm sóc anh.

“Nhưng tớ đã hẹn Jenny rồi.” Lâm Dật Phi tỏ vẻ tiếc nuối.

“Nói cách khác, Jenny quan trọng hơn Chris?” Katherine lắc đầu, “Haiz, sau khi kết thúc lễ nữ sinh, tớ sẽ nói cho Chris biết tin tức đau khổ này.”

Lâm Dật Phi thật sự dở khóc dở cười. Nhưng tiềm thức cậu hiểu rằng, mình phải làm một số chuyện không quá tổn thương Jenny, nhưng phải khiến cậu ấy thất vọng.

“Được rồi được rồi, tớ nói với Jenny.” Lâm Dật Phi thở dài, đi đến bên cạnh Jenny, nói xin lỗi với cậu ấy.

Jenny thật thất vọng, một giây đó nàng có cảm giác, đối với Lâm Dật Phi mà nói, Katherine quan trọng hơn mình nhiều. Mà điều Lâm Dật Phi muốn chính là hiệu quả này.

Nhắn cho Chris một tin ngắn, Lâm Dật Phi rời khỏi hiện trường cuộc thi, đi đến phòng thí nghiệm Hóa.

Sáng hôm nay lớp của Katherine vừa có tiết thí nghiệm Hóa học.

Lâm Dật Phi đứng trong phòng thí nghiệm kiểm tra xem ống nghiệm và những lọ đựng dung dịch đã rửa sạch chưa, nếu chưa thì cậu sẽ rửa sạch sẽ, sau đó mang tất cả ống nghiệm và lọ đựng tới nơi chứa tương ứng rồi bắt đầu kiểm tra lại. Mọi người đều làm xong, mới bắt đầu xách nước ra lau sàn. Sullivan, cô giáo dạy Hóa, là một người rất nghiêm khắc, một lát nếu cô tới kiểm tra phát hiện sàn nhà hoặc mặt bàn không lòe lòe tỏa sáng thì e là cả tuần này Katherine sẽ không được sống sót.

Lau được một nửa, Lâm Dật Phi đứng lên xem đồng hồ, a… lúc này hẳn là cuộc thi đã có kết quả, không biết Katherine thắng hay thua.

Lấy di động ra phát hiện chỉ còn nửa cục pin, Lâm Dật Phi nhắn một tin cho Katherine, sau đó tiếp tục lau sàn.

Bên ngoài phòng thí nghiệm truyền đến tiếng gào thét của nữ sinh, trong vội vàng mang theo thất vọng, “Rex! Rex! Anh ở đâu! Anh không thể không nghe theo quy tắc trận đấu được!”

Lâm Dật Phi xoay người, trông thấy Rex áp sát người vào cửa, dường như đang trốn đám nữ sinh bên ngoài.

Lúc này, Rex cũng quay đầu trông thấy Lâm Dật Phi, lúc đầu hắn sửng sốt một hồi, sau đó nhếch môi, nụ cười mang ý tứ không rõ ràng, vươn tay làm một tư thế đừng lên tiếng.

“Rex! Anh đúng là chút phong độ thân sĩ cũng không có! Muốn anh cùng ăn kem với con gái khó như vậy sao?”

Lâm Dật Phi nhận ra giọng nói đó, hẳn là một nữ sinh lớp mười thoạt nhìn có chút hung hãn. Tuy người khác cho rằng cậu ấy hung hãn, nhưng Lâm Dật Phi lại nghĩ cậu ấy chỉ là thẳng thắn mà thôi. Đã sớm thấy khó chịu với bộ dáng luôn kiêu ngạo của Rex, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội phản kích, sao cậu có thể bỏ qua.

Lâm Dật Phi cười gian.

Rex được nhiên hiểu ý nghĩa nụ cười của cậu, hai ba bước đến trước mặt cậu, Lâm Dật Phi còn chưa kịp nói gì thì miệng đã bị bưng kín.

“Hưm… hưm…”

Rex ôm chặt Lâm Dật Phi vào lòng mình, kéo cậu trốn xuống dưới bàn thí nghiệm.

“Rex! Anh là tên tiểu nhân!” Nữ sinh kia có vẻ sắp đi vào phòng thí nghiệm.

Dưới bàn thí nghiệm, Rex ôm chặt Lâm Dật Phi, bàn tay bịt miệng cậu không buông. Hai người cách nhau rất gần, hương thơm thản nhiên sau khi tắm của Rex hòa lẫn trong không khí.

Lâm Dật Phi giương mắt lên, thấy nụ cười của Rex mang ý trêu tức, trong lòng càng tức giận.

Cậu đang dựa vào chân bàn thí nghiệm, Lâm Dật Phi đưa chân qua muốn đá nó, như vậy nữ sinh kia sẽ chú ý đến họ.

Rex đương nhiên phát hiện ý đồ của cậu, chân của hắn luồn xuống đầu gối Lâm Dật Phi, nâng chân Lâm Dật Phi lên, đặt trên cạnh bàn.

Tư thế hai người đều rất vặn vẹo, Lâm Dật Phi bị nghẹn đến hai má đỏ bừng.

Sau đó, bên ngoài phòng thí nghiệm truyền đến giọng nói của cô Sullivan.

“Tôi nghĩ rằng một thục nữ có lẽ không nên hô to gọi nhỏ trong phòng thí nghiệm?”

“Thật xin lỗi cô Sullivan, em chủ muốn tìm Rex Grey thôi ạ.”

“Vậy tôi tin nếu Rex Grey vì tránh em mà chạy vào phòng thí nghiệm Hóa trốn, thì em ở đây đợi cậu ta cũng không có ý nghĩa gì.”

Lâm Dật Phi đương nhiên chưa bỏ ý định, cậu đời này chưa từng chịu uất ức như vậy, bị người bịt miệng trốn dưới bàn thí nghiệm.

Cô Sullivan vẫn còn giáo dục nữ sinh kia, mà Lâm Dật Phi dùng sức đấm lên cánh tay Rex, sức lực ngày càng yếu, sau đó ngừng lại. Sau hai giây, Rex hiển nhiên đã bị dọa, dùng bàn tay nâng đầu Lâm Dật Phi lên xem cậu bị gì, Lâm Dật Phi lập tức há mồm muốn cắn.

Giây tiếp theo, Rex đã hôn lên môi cậu.

Lâm Dật Phi cứng cả người, đời này ngoài Chris ra cậu chưa từng bị ai khác hôn qua, lại càng đừng nói đến chuyện đầu lưỡi đang không ngừng tàn sát trêu chọc trong khoang miệng cậu.

Cô Sullivan đi đến, tiếng giày cao gót nện từng bước như gõ vào tim Lâm Dật Phi.

Sự hồi hộp này tựa như càng khiến Rex thêm hưng phấn, hắn mút mạnh môi Lâm Dật Phi, nỗi sợ ập đến khiến Lâm Dật Phi bắt đầu giãy giụa.

“Bây giờ con nít luôn làm những chuyện không đầu đuôi.” Cô Sullivan cầm cây lau sàn đi ra ngoài, đóng cửa phòng thí nghiệm.

Lúc này, cả không gian chỉ còn hai người họ, Rex càng thêm không kiêng nể gì. Tay hắn khiêu khích vuốt ve thân thể Lâm Dật Phi qua lớp quần áo, mà Lâm Dật Phi không ngừng đá đấm, lắc đầu. Rex trực tiếp cầm chặt tay cậu, sức lực to lớn đến nỗi như muốn bẻ gãy nó. Nhưng hành động này càng khiến Lâm Dật Phi phản kháng kịch liệt hơn.

Rex rời khỏi môi Lâm Dật Phi, khẽ thở ra, hơi nóng phả lên môi Lâm Dật Phi.

“Mẹ nó! Buông…” Lâm Dật Phi còn chưa nói xong, Rex đã lần thứ hai bao phủ lên môi cậu. Không xâm lấn kịch liệt như lúc nãy, lần này, hắn rất dịu dàng.

Nhưng Lâm Dật Phi không chút nhường nhịn, mỗi lần có cơ hội sẽ cắn mạnh lưỡi hắn, Rex rời khỏi ngay trước một giây nguy hiểm kia, sau đó nhìn vào mắt Lâm Dật Phi.

“Xin lỗi tôi đã dọa cậu rồi.” Hắn nhếch môi, nhưng trong mắt không có chút ý tứ phong lưu của ngày thường.

Lâm Dật Phi muốn đứng lên, cả người Rex trực tiếp đè trên người cậu, đầu gối đẩy chân trái cậu ra, động tác này có nghĩa là gì, Lâm Dật Phi hiểu rất rõ, bởi vì đôi lúc Chris cũng sẽ làm như vậy với cậu.

“Buông, Rex.” Mặt Lâm Dật Phi đã hoàn toàn trở nên lạnh lùng.

“Xin lỗi, tôi không nhịn được.” Rex không buông tay, nhưng sức đã giảm đi rất nhiều, “Tôi lần đầu tiên ở gần cậu như vậy, đôi mắt của cậu, lông mi của cậu, tai của cậu, tất cả đều chân thật đến như vậy, xuất hiện trước mắt tôi.”

“Nên?” Lâm Dật Phi trừng hắn, bỗng nhiên không hiểu vẻ mặt gần như có thể nói là dịu dàng của Rex.

“Nên tôi muốn làm chuyện mà mình vẫn luôn muốn làm.” Lúc này đây, Rex thật sự buông tay, chậm rãi từ trên người Lâm Dật Phi đứng lên, ngồi ở một bên bàn thí nghiệm.

Lâm Dật Phi cũng ra khỏi bàn thí nghiệm, đứng lên mặt đối mặt với Rex.

“Lần đầu tiên tôi trông thấy cậu, không phải ở trong Ghosn.” Rex cười tự giễu, nụ cười của anh ta, thật cô đơn và gượng gạo.

“Nhưng tôi không nhớ là mình đã từng gặp qua anh.” Lâm Dật Phi biết việc lúc nãy anh ta làm với mình khiến người khác rất tức giận, cậu vừa rồi rất muốn dùng bình thủy tinh ném vào mặt Rex, nhưng bây giờ nhìn gương mặt đối phương, cơn giận không biết đã biến đi đâu mất.

“Khi ấy tôi vừa đến Washington không bao lâu. Trận đấu đầu tiên tôi xem khi vào Đấu Kiếm Quán là trận của cậu.” Rex nhìn Lâm Dật Phi, dường như đang tự thì thầm, “Tư thế của cậu rất đẹp, rất oai phong. Tôi rất chờ mong trận đấu chấm dứt, thế rồi cậu cởi mặt nạ bảo hộ xuống. Cậu ngửa đầu, hít thực sâu, cười thực nhạt, tựa như thắng lợi đối với cậu không chút quan trọng nào.”

“… Tôi… rất không ngờ… vì lúc vừa vào Ghosn, anh lại không chút thân thiện với tôi.” Lâm Dật Phi bỗng nhiên không biết phải làm sao.

“Có lẽ vì tôi rất vui, nên vội vàng muốn che dấu nó.”

“Tôi… tôi nghĩ người mà anh thích là Chris…”

“Christopher?” Rex nhướng mày, giọng nói khó tin, “Là ai khiến cậu có ý nghĩ vớ vẩn này?”

“Anh… luôn thích khiêu khích cậu ấy, gây phiền toái cho cậu ấy… hơn nữa Ben từng nói anh thích nam sinh hơn nữ sinh, còn bảo Chris phải cẩn thận anh… nên tôi nghĩ có lẽ anh thích cậu ấy, nên mới muốn làm ra những chuyện để cậu ấy chú ý anh…”

Rex phụt một tiếng bật cười.

“Tôi chỉ khó chịu với bộ dạng người khổng lồ ở xa ngàn dặm của cậu ta, thế nhưng lại cùng cậu như hình với bóng.”

“A…” Lâm Dật Phi cũng hiểu mình nghĩ quá vớ vẩn.

“Tôi thích cậu, đây là sự thật.”

“… Xin lỗi.” Lâm Dật Phi cúi đầu, Jenny thích cậu cậu còn có thể lảng tránh, nhưng khi Rex thổ lộ tình cảm với cậu, cậu ngay cả uyển chuyển từ chối cũng không biết nên mở lời thế nào.

“Vì Chris?” Rex nghiêng đầu, dường như muốn nhìn rõ hơn gương mặt Lâm Dật Phi lúc này, mái tóc màu đỏ từng sợi rũ xuống, tựa như một mồi lửa sắp tàn.

“Đúng vậy, vì Chris.”

“Cậu thật sự thích cậu ta?” Rex nhẹ giọng hỏi.

“Thích hơn cả trong suy nghĩ của anh.”

“Cậu có biết cậu ta xuất thân từ một đại gia tộc, gia tộc của cậu ta sẽ không cho phép hai người bên nhau?”

“Như vậy Chris sẽ rời khỏi gia tộc đó, hoặc làm thay đổi cả gia tộc.” Lâm Dật Phi trả lời rất kiên định.

“Tôi không rõ vì sao cậu lại tin tưởng cậu ta như vậy.”

“Tôi cũng không biết.” Lâm Dật Phi nhìn Rex, nhìn sâu vào mắt anh ta, đột nhiên phát giác thái độ lơ đãng ngày thường của anh ta cho đến bây giờ đều là để che dấu sự cô đơn trong nội tâm.

Cha mẹ anh ta ly dị, anh ta đã đi qua rất nhiều quốc gia, anh ta khát vọng có thể có được một tình cảm gắn bó mà không như những chiếc lá trên đầu cành, lúc rơi xuống thì đã ố vàng.

“Nhưng tôi thích cậu, không thể kiềm chế được.” Khi Rex nói ra những lời này, không chút do dự, ngược lại thẳng thắn tiếp nhận nó
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.