<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>
Chris không nói gì, chỉ nhìn cổ Lâm Dật Phi, khẽ nhếch môi.
Sáng sớm, Ozbourn tiên sinh đã ra ngoài. Bữa sáng chỉ có hai người cùng ăn với nhau. Hai người đều im lặng, Lâm Dật Phi còn tức giận vì chuyện đêm qua.
George đặt một ly sữa bằng thủy tinh đến trước mặt Lâm Dật Phi.
“Tớ không muốn uống sữa.”
“Cho cậu ấy nước chanh.” Đây là lần đầu tiên Chris không ép cậu.
“Cậu đã quyết định cấp ba đến trường nào học chưa?”
“Chưa.”
“Nếu quyết định xong rồi nói cho tới, tớ muốn cùng một chỗ với cậu.”
Lâm Dật Phi vừa định mở miệng nói” Tớ không muốn”, nhưng chưa nói ra đã nuốt trở lại. Cậu tuy dỗi Chris, nhưng cậu biết có một số lời nói ra sẽ làm tổn thương anh.
Không khí của ngày cuối tuần trong nhà Ozbourn có chút buồn, nơi nơi đều là ảnh chụp của dì Ozbourn. Đôi khi, Chris sẽ nhìn thật lâu vào tấm ảnh có nụ cười rạng rỡ của mẹ anh. Có lẽ Lâm Dật Phi đã kéo Chris ra khỏi sự bi thương, nhưng đau xót chân chính thật sự cần thời gian xóa nhòa.
Chạm vào chiếc đàn dương cầm, ngón tay Lâm Dật Phi lướt trên phím đàn, phát ra những nốt nhạc đơn lẻ, tựa như âm vang nơi đáy lòng cậu. Cậu chầm chậm đàn ra điệu của bài <Hành trình mùa đông>.
Chris quay đầu nhìn cậu, đi đến bên cạnh cậu, hai tay tao nhã đàn ra bài nhạc kia.
“Cho dù không đấu kiếm, có lẽ cậu cũng sẽ trở thành nhà diễn tấu dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-kiem-chi-phong/2845204/chuong-45.html