Chương trước
Chương sau


<tbody>Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân</tbody>
“Ngay cả tao cũng suýt bị mày hù. Mày không sợ hai tụi tao sẽ giết con tin ngay bây giờ sao?”

“Sau khi tụi bây giết con tin, chủ của tụi bây sẽ gọi một cuộc điện thoại nặc danh cho cảnh sát, nói hai người tụi bây là ai. Sau đó án tù chung thân sẽ đợi tụi bây, a, không biết hai tụi bây có chịu án tử hình không đây.”

“Vậy thiếu gia nhà Ozbourn có ý kiến gì?”

“Ý kiến của tao là chúng ta nên hợp tác. Dù sao tiền của nhà Ozbourn là tụi bây lấy, không bằng nghĩ lại nên làm thế nào để bắt lại người đã thuê tụi bây.”

“Hợp tác thế nào?”

“Phản lại chủ của tụi bây. Phải biết rằng hắn thuê tụi bây, nên nếu tụi bây ra giá, hắn ta cũng không thể đá tụi bây từ phía sau.”

Hai tên bắt cóc nhìn nhau trao đổi.

“Tụi bây có thể dò xét chủ mình, xem hắn có chịu cho tụi bây địa chỉ tới lấy tiền chuộc hay không.” Chris nghiêng đầu như đang suy nghĩ, “Hay tụi bây hãy hỏi là con tin bị bệnh, có cần đi mua thuốc hay không. Tao cá đối phương sẽ bảo tụi bây ngoan ngoãn canh giữ con tin, con tin bệnh chết càng tốt, vậy tụi bây không cần giết nó, nếu tao chết, tất cả tội danh sẽ đổ hết lên đầu tụi bây.”

Quả nhiên, một trong hai tên bắt cóc gọi điện thoại, vẫn dùng tiếng Ả Rập để nói chuyện, nói thật lâu. Mà tâm tình bọn bắt cóc cũng bắt đầu kích động, đương nhiên cuối cùng vẫn bị đối phương nói cho qua.

“Thế nào?” Tên bắt cóc kia không chịu được đi qua hỏi.

“Hắn muốn chúng ta chờ.”

“Mẹ nó, sao có thể kéo dài được nữa!”

Hai người dùng tiếng Ả Rập nói chuyện nửa ngày, Chris vẫn dựa vào tường, anh biết hai tên này đã dao động.

Qua thật lâu, một trong hai tên mở miệng hỏi Chris, “Nếu tụi tao tự đặt ra số tiền, chuyện này sẽ kết thúc thế nào?”

“Rất đơn giản, hắn sẽ không báo cảnh sát, vì báo cảnh sát sẽ bại lộ thân phận của hắn. Nên tụi bây chắc chắn có thể lấy được tiền. Chờ đến khi tụi bây có tiền rồi, nhắn một tin ngắn cho ba tao, để ba tao tới đón tao. Tao chưa thấy qua mặt tụi bây, nên không có gì lo lắng cả.”

“Nhưng hắn sẽ tìm người khác liên lạc với tụi tao, tụi tao không biết người đó là ai?”

“Hắn chính là đã chắc chắn điểm đó nên mới hẹn tụi bây không phải sao?” Khóe môi Chris vẫn nhếch, “Nhưng tao biết hắn là ai. Tụi bây chỉ cần nói nếu hắn không nói ra số tiền chuộc, thì tụi bây sẽ tự trả tao về nhà Ozbourn, rồi sẽ bắt đi đứa con gái như minh tinh điện ảnh của hắn.”

“Đứa con gái như minh tinh điện ảnh?”

“Đúng vậy, hắn nghe sẽ hiểu thôi.” Chris mở miệng nói, “Tao đói.”

“Có pizza.”

“Tao muốn ăn McDonald.”

Một tên trong đó lấy tay đẩy đẩy tên kia, “Đi mua cho nó.”

Ban đêm, hai tên bắt cóc thật sự gọi điện cho người kia, nói lại trau chuốt hơn những lời của Chris, quả nhiên đối phương lộ ra vẻ sợ hãi.

“Hừ, thiếu gia nhà Ozbourn, không ngờ những gì mày nói là thật. Lúc tụi tao nói mày sốt hơn 40 độ, phải đi mua thuốc cho mày, thì tên kia chỉ bảo tụi tao cho mày uống nhiều nước một chút thôi, tuyệt đối không được đi mua thuốc kẻo lộ thân phận. Lúc đó… có lẽ hắn chỉ là cẩn thận thôi. Nhưng khi tụi tao nói đến đứa con gái như minh tinh điện ảnh kia, hắn thật sự khẩn trương.”

“Tiếp theo hãy điện thoại nói với hắn, cho dù là ở New York, mày cũng có rất nhiều người quen, bọn chúng thậm chí có cả súng đạn. Nói với hắn nếu muốn chấm dứt chuyện này, thì phương pháp tốt nhất là chuẩn bị tiền mặt cho tốt, bằng không thì cứ ngày ngày sống trong hoảng loạn đi. Cho dù hai đứa tụi bây vào tù, anh em của tụi bây cũng sẽ không để hắn sống tốt, cho dù là ở Washington hay New York.” Chris thản nhiên nói.

“Nói thật, mày còn thích hợp làm bắt cóc hơn hai đứa tụi tao.”

“Tao mệt, muốn ngủ, cho tao cái gối đầu.”

“Không thành vấn đề.”

Tình huống hiện tại, hai tên bắt cóc ngoài cái bịt mắt ra thì đều cởi hết tất cả dây thừng đang trói tay chân anh, đối với anh xem như hữu cầu tất ứng.

Mà ban đêm, khách đến nhà Ozbourn, là ba mẹ của Elizabeth, bọn họ tính đến dẫn Elizabeth về New York.

“Tôi thấy Lệ Tư ở đây rất tốt, giáo dục của trường Griffith cũng không tồi, hai người chắc chắn muốn dẫn nó về New York?” Ozbourn tiên sinh cầm một điếu xì gà đặt lên chóp mũi, bởi vì sức khỏe của dì Ozbourn không tốt, không thể ngửi mùi khói đó, nên Ozbourn đang tập bỏ dần xì gà.

“Anh, có lẽ anh cũng hiểu lo lắng của em. Từ khi Chris xảy ra chuyện đến giờ vẫn chưa trở về, nên so với việc để nó tiếp tục ở Washington em càng mong nó ở bên cạnh mình hơn.” Em gái của Ozbourn tiên sinh, Taylor phu nhân thành khẩn nói.

“Nga,” Ozbourn tiên sinh nghiền ngẫm cười, “Dẫn theo một đám bảo tiêu. Ngay cả anh đối với Chris cũng không khoa trương như vậy.”

Taylor tiên sinh đã dần mất kiên nhẫn nói, “Đúng, nên Chris mới bị bắt cóc. Đêm nay chúng em lập tức dẫn Lệ Tư về, như vậy các anh có thể tập trung đi tìm Chris.”

“Đúng thế, Lệ Tư đâu?” Taylor phu nhân nhìn xung quanh, “Đã ngủ rồi sao?”

“Nga, anh dẫn nó tới nơi an toàn, để tránh bước nhầm vào vết xe đổ của Chris.” Ozbourn tiên sinh thay đổi tư thế, “Vốn anh còn chưa xác định được người bắt Chris đi, nhưng khi hai người đến đây, anh liền càng thêm chắc chắn về suy đoán của anh.”

“Có ý gì?” Taylor phu nhân nhìn thoáng qua chồng, sau đó đứng lên.

Ozbourn tiên sinh phất tay với George, “Dẫn em của tôi cùng Xixi đi tâm sự đi, tôi còn có chuyện muốn nói với em rễ.”

Sau khi Taylor phu nhân đi rồi, Ozbourn tiên sinh lập tức thu hồi toàn bộ ý cười.

“Từ nay về sau, Elizabeth sẽ ở chỗ tôi, cho đến lúc nó mười tám tuổi mới thôi.”

“Vì sao?”

“Không vì gì cả, nhìn thấy nó dưới quản giáo của tôi thì thấy an tâm hơn. Còn nữa, tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, nội trong hai ngày tôi muốn Chris bình an trở về bên cạnh tôi.” Ozbourn tiên sinh đứng dậy, bước đến trước mặt Taylor, “Tôi nói cho cậu biết, Chris là đứa con duy nhất của tôi, bất kể kẻ nào làm nó bị thương, thì đó chính lả kẻ thù của gia tộc Ozbourn. Nhân tiện nói thêm, cho dù Chris mất, tôi cũng đã sớm lập di chúc giao tài sản cho một quỹ từ thiện, nghĩ lại thấy mình thật giống Bill Gates đều có lòng nhân đạo, tôi thật sự kiêu ngạo vì chính bản thân mình.”

Tối hôm đó, bọn bắt cóc nhận được điện thoại, đối phương chấp nhận tiền chuộc của chúng, điều này khiến hai tên ngu ngốc vui hẳn lên.

“Thiếu gia nhà Ozbourn, chiều mai tụi tao sẽ đi lấy tiền rồi cho mày về nhà.”

“Không sao, hợp tác vui vẻ.” Chris nhếch môi.

Hôm sau, hai tên bắt cóc tới địa điểm nhận tiền, khi bọn chúng vừa chạy xe ra khỏi Washington, thì nhắn cho Ozbourn tiên sinh một tin ngắn nói nơi nhốt Chris. Khi bọn chúng đang chạy trên đường cao tốc, bỗng nhiên có vô số xe cảnh sát đuổi tới, lập tức bốn phía đã bị bao vây.

Chris được cảnh sát cứu ra an toàn, Ozbourn tiên sinh nhìn con mình với vẻ mặt bình tĩnh bước xuống xe cảnh sát.

“Con rất thông minh, có thể đoán trúng ai muốn bắt cóc con.” Ozbourn tiên sinh và con mình đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

“Đây cũng là nguyên nhân mà tôi không thích cái gia tộc này.” Chris dừng một chút, “Dật Phi đâu? Cậu ấy thế nào?”

“Nó còn ở bệnh viện.”

“Có nghiêm trọng không?” Chris nhìn ba mình, nhướng mày, “Tôi muốn đến bệnh viện trước.”

“Con yên tâm, nó chỉ bị gãy xương và chấn động não cường độ thấp, không phải vấn đề lớn.” Ozbourn tiên sinh nhìn phản ứng của con mình, bỗng dưng hiểu được điều gì, “Sau khi tháo bột, nó sẽ hồi phục hoàn toàn, tham gia đấu kiếm cũng không có ảnh hưởng gì.”

“Tôi muốn ra tòa.”

“Ra tòa? Ba biết cảnh sát đang điều tra cậu của con, nhưng ba không muốn cho con ra tòa.”

“Tôi đang nói hai tên ngu ngốc kia, bọn chúng dám đánh Dật Phi.”

Ozbourn tiên sinh ngẩn người, “Nếu con muốn, ba cũng không có ý kiến.”

“Tốt nhất là tìm một luật sự xấu, để hai người bọn chúng vĩnh viễn sống trong tù.”

“… Ba cho tới bây giờ mới biết ‘xấu’ cũng có thể dùng làm từ ca ngợi.”

Đi ra từ đồn cảnh sát, Chris lập tức đến thẳng bệnh viện.

Lúc anh bước tới cửa phòng bệnh, thì dừng lại. Trên hành lang ngẫu nhiên có y tá đẩy xe qua, nàng liếc mắt nhìn Chris nghi ngờ vì sao đứa nhỏ này đứng đó mà không đẩy cửa vào.

“Mẹ, có tin tức của Chris không vậy?”

“Ozbourn tiên sinh nói, nếu có tin tức về Chris thì sẽ báo cho con đầu tiên.”

“Mẹ, mẹ có xem ti vi không thế… 48 tiếng là thời gian hoàng kim để giải cứu con tin, bây giờ đã sắp 72 tiếng trôi qua rồi…” Giọng nói của Lâm Dật Phi khiến dây thần kinh Chris run lên.

Cửa bị đẩy ra, Chris đứng trước cửa, “Tớ đã trở về.”

Lâm Dật Phi dựa vào đầu giường, nhìn Chris đang khẽ nhếch môi, thật lâu sau mới thốt lên, “Chris…”

“Cậu là đứa ngốc à? Lúc tớ bảo cậu chạy sao lại không chạy?” Chris chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Dật Phi, ánh mắt dừng lại trên cánh tay phải bị bó bột của cậu.

“Cậu có thể đừng nhìn cái tay bó bột đó của tớ nữa được không? Cậu sắp nhìn tới nó thủng lỗ rồi.” Lâm Dật Phi nhìn Chris, “Tớ có thể chạm vào cậu một chút không? Tớ đã chờ suốt hai ngày mấy rồi, nhưng vẫn không nghe được tin tức nào về cậu. Bây giờ cậu lại xuất hiện trước mặt tớ, tớ nghi ngờ có phải do mình uống thuốc an thần, nên tớ đang nằm mơ.”

Chris chậm rãi đi tới, ngồi bên giường Lâm Dật Phi.

“Hai con trò chuyện đi, mẹ về chuẩn bị cơm chiều, tiểu Phi muốn ăn sư tử đầu.” Lâm mama cười đứng lên, vỗ vỗ vai Chris, “Con không có gì thật tốt quá, tiểu Phi không ngừng lo lắng cho con đó, dì cũng thực lo lắng.”

“Cám ơn dì.”

Sau khi Lâm mama rời khỏi, phòng bệnh khôi phục lại sự yên lặng.

“Cậu nói cậu muốn chạm vào tớ một chút, xem có phải mình đang nằm mơ hay không.” Chris cúi đầu hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.