Vài ngày sau, mọi người có mặt ở sân bay để tiễn Trí Mẫn về Mỹ. Trí Mẫn muốn ở lại thêm vài ngày, nhất là sau khi nghe Thanh Trúc và Trí Minh nói lại tình trạng của Minh Minh trong nhiều năm qua. Anh xót xa, thương bạn, muốn ở bên cạnh cùng mọi người kéo Minh Minh ra khỏi bóng tối u ám. Nhưng anh lại không thể làm gì khác ngoài việc từ xa theo dõi động viên tinh thần cho mọi người. Khi trưởng thành rồi, con người ta có quá nhiều thứ chi phối, có quá nhiều thứ trách nhiệm mà không thể cứ thích gì làm nấy như thời tuổi trẻ được. Gặp lại các bạn, gặp lại Minh Minh, nhiều điều sáng tỏ, cũng có nhiều cái giá như. Nhưng cuộc đời là vậy, cho dù có bao nhiêu lỗi lầm của quá khứ, có hối tiếc, thì giờ anh cũng thầm cảm ơn cuộc đời vì cả anh, cả Thanh Trúc đều có được hạnh phúc trọn vẹn cho riêng mình. Chỉ là, ông trời đã bỏ quên Minh Minh và anh hai mất rồi. Cả hai người họ xứng đáng có được hạnh phúc. Vậy mà, đoạn tình yêu của họ lại bị đày đọa đến đau lòng như vậy.
Trí Mẫn đặt Vali qua một góc, dang tay ôm lấy Minh Minh, bàn tay anh xoa xoa tấm lưng thon gầy của cô, cố gắng giữ cho bản thân thôi không xúc động.
- Chà chà, lần đầu tiên anh được ôm em thì phải, em cần phải béo lên một chút nữa, em gầy quá anh ôm em mà cứ như ôm không khí ấy. Lần sau gặp lại, phải cho anh thấy một Minh Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-hong-phai/3374841/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.