- Cái thằng này về nước mà không báo trước với anh để anh còn ra đón mày.
Trí Minh vừa ngồi xuống ghế vừa lèm bèm, thằng em hơn ba mươi tuổi đầu ở bên cạnh anh trai vẫn như một cậu nhóc mới bước vào đại học vậy. Trí Mẫn vừa ghim miếng cá viên chiên bỏ vào miệng vừa đáp lời mà chẳng buồn nhìn lấy anh trai mình một lần sau thời gian dài không gặp mặt.
- Anh già cả rồi em không muốn làm phiền anh, với cả được một người đẹp đến sân bay đón không phải vui hơn rất nhiều so với một ông anh già cọc cằn khó chịu sao?
- Người đẹp?
Thấy Trí Minh chau mày, Trí Mẫn gật đầu chỉ tay ra phía sau, vừa tiện thể ngước lên nhìn biểu hiện của anh trai mình. Biết ngay mà, ông anh già bao năm vẫn vậy, cứ mỗi lần thấy cô gái ấy là mắt sáng rỡ, cơ mặt giãn ra, phút chốc thổi bay cái sắc mặt khó chịu vốn có của mình. Hắn luôn thắc mắc rằng tại sao anh ấy lại có thể kìm nén thứ tình cảm đó bao nhiêu năm trời mà chưa một lần cho người con gái ấy biết. Có trời mới biết trong đầu anh đang nghĩ gì. Còn hắn, hắn biết mục đích chuyến về nước này của mình, vì hạnh phúc của ông anh già cô đơn, vì nụ cười của cô bạn thân thời đại học, anh bỏ ra chút tâm sức cũng không có gì quá đáng. Hai người bọn họ lúc này đã có thiên thời địa lợi, vậy thì hắn sẽ là nhân hòa. Tin chắc không lâu nữa mối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-hong-phai/2750317/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.