Mọi người đều bị Giang Ly đuổi hết ra ngoài, gian phòng lớn im lặng đến kì lạ. Thái Thành Tể lúc này cũng đã mang người sang phòng kỹ thuật để tiếp tục xem video giám sát, Tô Ngôn lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sách chuyên về điều tra tội phạm rồi bắt đầu đọc. 
Được một lát sau thì điện thoại vang lên ở bên cạnh, tiếng nhạc chuông thiếu nữ làm vẻ mặt của Tô Ngôn có chút bất lực, nhìn tới tên người gọi thì khóe miệng lại mím chặt hơn: “A lô, mẹ…” 
“Chiều nay xin nghỉ để đến Thiên Hải Các, mẹ và ba con đã hẹn dì Lý ăn cơm ở đó rồi.” Giọng điệu không cho phép từ chối của Trịnh Tuệ vang lên bên kia đầu dây. 
“Hôm nay đơn vị có chút việc… Không thì mọi người ăn trước được không?” Tô Ngôn không ngờ sau chuyện tối qua Diêm Phi lại đồng ý tiếp tục xem mắt, nhưng nghĩ cho cùng thì cũng bình thường. Thân là một doanh nhân oai phong ở Thành phố Nam Thành này, một cô gái dù có như quỷ dạ xoa cũng không đến mức đáng sợ. 
“Việc gấp? Việc gấp gì?” Trịnh Tuệ nói với tốc độ cực nhanh: “Con chỉ là một thực tập sinh, Cục thành phố làm việc kiểu gì vậy? Lúc trước con lén đi đăng kí học trường cảnh sát mẹ còn chưa tính sổ, giờ muốn đi làm cảnh sát thật đấy à? Quay về giúp kinh doanh đi, không chừng ngày ngày nào đó có vài đứa con rơi của ba mày xuất hiện trước cửa, đến lúc đó mẹ con chúng ta khóc cũng không ra tiếng.” 
Không được báo trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-hon/213433/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.