“Hừm, phải mang cái này về để anh Trương giám định lại, xem thử có phải hung khí sát hại Kỳ Khả Linh và Miêu Xuân Mai không.” Phương Giai Mậu niêm phong cây búa lại, ngay sau đó lại niêm phong luôn cái cưa điện trong túi xách cỡ nhỏ kia: “Đoán thử xem cây cưa điện này có phù hợp với vết cắt trên xương cổ người chết không?” Thái Thành Tể mang theo những vật này nghênh ngang đi vòng qua Ngụy Nhiễm, lúc đang lướt ngang qua thì hơi dừng lại, giơ vật trong tay lên: “Sẽ không phạm pháp, hửm?” Sắc mặt cô ta trắng bệch, lộ ra nét vô hồn. Tô Ngôn ở một bên nói: “Cô Ngụy, những thứ này là phát hiện trong cửa tiệm của cô, xem ra còn cần cô về cùng chúng tôi để phối hợp điều tra một chút.” Nói xong, cô nghiêng người nhường đường, trên tay còn làm ra tư thế mời đi. Cô ta liếc nhìn cô một cái, không mở miệng cãi lại mà chỉ nắm chặt chiếc áo khoác lông mặc trên người, chậm chạp đi ra ngoài. Hành lang bên ngoài phòng thẩm vấn, Cục thành phố. Thái Thành Tể và Tô Ngôn đang đứng trước cửa sổ nhỏ giọng nói gì đó, thang máy phía sau vang lên một tiếng, Giang Ly từ bên trong bước ra. Thái Thành Tể thấy anh tới thì vội vàng chạy đến đón: “Đội trưởng Giang, anh về rồi, Ngụy Nhiễm đang ở bên trong.” “Ừm.” Giang Ly lên tiếng, ánh mắt rơi vào giữa hai người vài lần rồi mở miệng: “Hai người đứng đây làm gì? Sao không vào tìm hiểu chút đi?” “Bên bộ phận kỹ thuật có tìm được chứng cứ nào hữu hiệu không?” Tô Ngôn đột nhiên hỏi. Đôi mắt đen nhánh của Giang Ly nhìn cô, trên mặt lộ ra vài nét đùa cợt: “Nếu DNA mà bộ phận kỹ thuật lấy ra từ cái bùa trùng khớp với DNA của Kỳ Khả Linh và Miêu Xuân Mai, vân tay trên đó cũng thuộc về một mình Ngụy Hòa Chí thì chứng cứ này sẽ đầy đủ hiệu lực, hoàn toàn có thể đóng đinh anh ta, đúng không?” “Hay là em có suy nghĩ gì khác?” “Cũng không phải là em gái có suy nghĩ gì khác, trước đó chồng cô ta chết… Mặc dù hung thủ đã bị bắt, nhưng vẫn còn nhiều điểm nghi vấn, chuyện đó người trong đội chuyên án chúng ta đều rõ ràng.” Thái Thành Tể hình như sợ anh trách Tô Ngôn có nghi ngờ “vô lí” nên vội vàng nói đỡ: “Lần trước để cho cô ta thoát, cuối cùng lần này cũng lại rơi vào tay chúng ta rồi, chuyện này dù sao cũng phải tính toán lại chứ?” “Vụ án của Hùng Hướng Minh đúng là có điểm đáng ngờ, nhưng trước mắt xem ra không thể nói vụ án này có liên quan tới Ngụy Nhiễm được.” Nét mặt Giang Ly bỗng trở nên nghiêm túc: “Thân làm cảnh sát hình sự thì không thể mang cảm xúc cá nhân vào quá trình phá án được, chuyện này tôi tin hai người đều hiểu rõ, vì nó sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của hai người.” “Vậy nên chúng tôi mới chờ anh về.” Tô Ngôn bình tĩnh nói: “Tôi biết mình không thể duy trì sự tỉnh táo để phân tích khách quan khi đối mặt với Ngụy Nhiễm được, nhưng đội trưởng Giang, anh có thể.” Đôi mắt của cô lấp lánh, trong đáy mắt là sự tín nhiệm chân thành. Giang Ly nhìn cô vài giây, sau đó dời mắt đi, không được tự nhiên hắng giọng một cái rồi quay sang nói với Thái Thành Tể: “Hạng Dương đang giúp lão Phương và anh Trưởng xử lý hung khí, anh cũng qua đó một chút đi.” “Được, đội trưởng Giang.” Thái Thành Tể không phản đối, xoay người rời đi. “Còn em…” Anh liếc mắt nhìn Tô Ngôn một cái: “Đi theo tôi.” Lời vừa dứt, anh liền xoay người đẩy cửa phòng thẩm vấn đi vào. Tô Ngôn đứng tại chỗ chớp chớp mắt nhìn, sau đó cũng sải chân đi theo. Trong phòng thẩm vấn. Ngụy Nhiễm đang ngồi co ro, trong tay ôm một chiếc cốc giấy còn đang bốc hơi nước, không biết vì lạnh hay vì lí do gì mà gương mặt cô ta lúc này tái nhợt. Giang Ly ngồi xuống đối diện cô ta, sau đó Tô Ngôn cũng ngồi xuống, tiện tay mở điều hòa lên, không lâu sau hơi ấm từ điều hòa bắt đầu thổi ra làm người ta cảm thấy dần dần ấm áp. Ngụy Nhiễm giương mắt nhìn cô một chút, nhẹ giọng nói cảm ơn rồi cầm ly nước ấm lên uống, sau đó mới mở miệng hỏi: “Các người muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, 4 giờ hơn tôi còn phải đến nhà trẻ đón hai đứa nhỏ. Các người cũng biết mà, tôi một thân phụ nữ, mang theo 2 đứa con nhỏ còn phải chăm sóc thêm một người mẹ chồng bị bại liệt nữa, rất vất vả.” Giang Ly nghe thấy vậy cũng không biểu hiện gì, chỉ nhìn chằm chằm lật xem mấy tập hồ sơ, qua 2 phút sau mới ngẩng đầu lên hỏi: “Vì Ngụy Hòa Chí là thợ máy trong tiệm của cô, bình thường ăn ở cũng đều ở trong tiệm sửa chữa, vậy gần đây cô có phát hiện ra anh ta có gì bất thường không?” “Không có.” Cô ta trả lời rất nhanh, gần như là thốt lên ngay khi anh vừa dứt lời: “Mặc dù cửa tiệm đó là do Hướng Minh lúc còn sống mở ra, sau này do tôi tiếp quản, nhưng vẫn là câu nói đó, việc vặt trong nhà đã đủ làm tôi bù đầu rồi, tôi thật sự không tài nào đến tiệm được. Chỉ có đầu tháng hoặc cuối tháng thì mới tới thường xuyên một chút để kiểm toán thôi.” “Vậy là bộ phận sửa chữa kia bình thường đều do Ngụy Hòa Chí xử lý à?” Tô Ngôn cười như không cười: “Không phải nói là họ hàng xa sao, cô Ngụy đúng thật là rất tin anh ta.” “Chắc cảnh sát Tô cũng có nghe qua câu này, dụng nhân bất nghi, nghi nhân bất dụng. Mà tôi thật sự cũng không còn cách nào khác, mặc dù bây giờ Hòa Chí chỉ là một thợ máy suốt ngày nhếch nhác, nhưng thật ra cậu ấy rất thông minh, trước kia còn tự mình mở công ty ra kinh doanh, một bộ phận sửa chữa nho nhỏ thì có là gì chứ?” Ngụy Nhiễm nói tới đây còn cười tự giễu: “Đúng là tôi có tổn thất thêm một chút, nhưng nếu đóng cửa bộ phận sửa chữa thì tôi sẽ không còn một xu. Tôi còn hai đứa nhỏ, nuôi dạy chúng trưởng thành là một chuyện tốn rất nhiều công sức và tiền bạc.” (*) Dụng nhân bất nghi, nghi nhân bất dụng: Đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng. Giang Ly: “Những ngày gần đây trạng thái tinh thần của anh ta cũng không có gì không đúng sao?” Cô ta tiếp tục lắc đầu. “Vậy chúng ta nói tới chuyện của Ngụy Xu Mỹ đi, có lẽ cô có biết một ít về nguyên nhân tại sao 2 năm trước cô ta tự sát, đúng không? Hành vi của một người sắp tự sát đa phần sẽ xuất hiện điểm bất thường, hoặc là Ngụy Hòa Chí có từng nói với cô điều gì liên quan tới chuyện chị anh ta tự sát không?” Tô Ngôn xoay cây bút trong tay, phạm vi câu hỏi được đặt ra khá rộng. Ngụy Nhiễm có vẻ hơi ngạc nhiên khi cô không tiếp tục hỏi chuyện của Ngụy Hòa Chí nữa, sau khi cô hỏi xong vẫn chưa hoàn hồn lại, hơn nửa ngày sau mới hiểu ra ý của cô: “Xu Mỹ… Lúc cô ấy còn sống, chúng tôi cũng không thân thiết gì, chỉ là họ hàng cùng ở chung một thành phố mà thôi, quanh năm suốt tháng chẳng gặp nhau được mấy lần. Chị em họ số khổ, từ nhỏ điều kiện gia đình đã không được tốt, tuổi nhỏ không được đi học mà phải ra ngoài đời xông xáo. Tôi nghĩ cảnh sát các người cũng đã điều tra được Xu Mỹ là làm gì rồi…” Cô ta dừng lại một chút, hình như hơi khó nói, cuối cùng quyết định nói toạc ra: “Đó cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, khi còn trẻ Hòa Chí nóng nảy khiến người ta không an lòng, hai người bọn họ còn phải ăn cơm thuê nhà, dù sao cũng phải sống rồi mới làm chuyện khác được.” “Sau đó thì Hòa Chí cũng từ từ hiểu chuyện, Xu Mỹ cũng đã kiếm được ít tiền nên đã đưa cho em trai lập nghiệp, những ngày tháng tốt đẹp đang ở trước mắt, sau đó… Chuyện sau đó thì các người đều đã biết rồi.” Ngụy Xu Mỹ đột nhiên tự sát, công ty của Ngụy Hòa Chí sau đó không lâu cũng đã phá sản. Khi cô ta nói xong Tô Ngôn cũng không hỏi tiếp mà chỉ nghiêng đầu nhìn Giang Ly một cái, Giang Ly cũng trộm nhìn cô. Cô ngồi thẳng người lên một chút, hỏi tiếp: “Không phải là cửa tiệm đó do chồng cô khi còn sống đã hùn vốn cùng một người khác mở ra sao? Vậy sau khi chồng cô mất thì người đối tác đó còn không? Đối phương cũng đồng ý để cô cho Ngụy Hòa Chí quản lý cửa tiệm sao?” Lại đổi chủ đề thêm lần nữa. Ngụy Nhiễm từ từ nhíu mày lại, trở nên có chút không vui, không biết có phải vì cô ta cảm thấy vấn đề này rất phản cảm hay không, nhưng cô ta vẫn nhẫn nại giải thích: “Sau khi vụ án của Hướng Minh kết thúc, người anh em kia chủ động giao quyền kinh doanh cho tôi, nhưng tất nhiên là phải trả tiền. Một là vì người đó thấy chúng tôi cô nhi quả mẫu đáng thương, hai là vì thời gian đó cảnh sát các người suốt ngày qua lại, đối phương cảm thấy đó là do phong thủy không tốt. Nhưng tôi không hiểu vấn đề này có liên quan gì đến vụ án mà các người đang điều tra chứ?” Giang Ly vô thức dùng ngón trỏ gõ hai lần lên mặt bàn: “Đương nhiên là có liên quan, dù sao Ngụy Hòa Chí cũng là người làm công trong tiệm của cô, chuyện gì dính tới anh ta thì đều có liên quan.” Anh vừa nói xong thì Tô Ngôn đã rất nhanh tiếp lời: “Vậy trong lần gần nhất cô tiếp xúc với Ngụy Hòa Chí, anh ta không nhắc đến Ngụy Xu Mỹ sao? Hoặc là hỏi cô về nguyên nhân cái chết của Ngụy Xu Mỹ năm đó chẳng hạn?” “…” Bàn tay đang cầm ly nước của Ngụy Nhiễm hơi siết lại làm nó bị biến dạng, cô ta ngửa đầu uống cạn ly nước đã nguội: “Không có.” Lúc nói lời này giống như đang cực kỳ nhẫn nhịn điều gì đó. “Lúc nãy cô có nói Ngụy Hòa Chí tạm thời rời khỏi tiệm sửa chữa để làm gì?” “Cắt tóc.” “A…” Tô Ngôn lộ ra vẻ mặt đã hiểu, vừa gật đầu vừa nhích qua thì thầm với Giang Ly: “Anh nói có khi nào chúng ta đã dọa anh ta sợ… Anh ta nhất định đã phát hiện ra gì đó không đúng nên mới không trở về tiệm…” “Có khi là do xe của tôi?” Giang Ly làm như thật: “Mà cũng không phải, dừng xe trước tiệm sửa xe chẳng phải rất bình thường sao?” “Hai vị cảnh sát!” Ngụy Nhiễm đột nhiên đứng lên, động tác của cô làm cái ghế cọ trên sàn phát ra một tiếng chói tai: “Các người còn cần tôi phối hợp gì nữa không? Chỉ còn gần 1 tiếng nữa là nhà trẻ tan học rồi, tôi còn phải bắt xe buýt qua đó, sẽ không kịp mất.” “Hết rồi, nhưng mong cô Ngụy giữ điện thoại để…” “Tôi biết rồi, để các người có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, các người cứ yên tâm, tôi có con nhỏ cũng chẳng chạy đi đâu được.” Ngụy Nhiễm khẽ gật đầu cắt lời họ, lập tức đi ra khỏi phòng thẩm vấn, nhanh chóng mất dạng ở thang máy. Sau khi cô ta đi, Tô Ngôn mới quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh. Giang Ly nhìn cô khẽ cười: “Xem ra trực giác của em là đúng.” … Văn phòng đội Chuyên án. Lúc hai người về thì đúng lúc những người còn lại cũng đang ở văn phòng, Giang Ly gọi tất cả vào bàn hội nghị, nhìn thoáng qua Hạng Dương hỏi: “Bên hung khí có tiến triển gì không?” “Anh Phương xác nhận máu lấy được từ cây búa và cưa điện thuộc về hai người khác nhau, mặc dù chưa có kết quả so sánh DNA nhưng các dấu hiệu cũng đủ cho thấy chúng ta đã không phí công rồi.” Hạng Dương càng nói càng hưng phấn: “Anh Phương cũng đã trích xuất được một nửa dấu vân tay trên tay cầm 2 hung khí, coi như cũng khác hoàn chỉnh, chỉ cần chúng ta bắt được Ngụy Hòa Chí sau đó tiến hành so sánh dấu vân tay, vậy là xong!” “Đúng vậy, bên pháp y cũng đã xác nhận cái cưa điện cầm tay đó là hung khi được hung thủ sử dụng để phân xác sau khi giết hai nạn nhân.” Thái Thành Tể nói thêm. Lúc này vẻ mặt của mọi người đều tương đối thoải mái, xem ra vụ án đã có bước đột phá, chứng cứ đầy đủ khiến cho không người nào có thể giảo biện được. Tiếp theo bọn họ chỉ cần toàn lực truy bắt Ngụy Hòa Chí, chỉ cần mang được người về thì thắng lợi sẽ ngay trước mắt. Tô Ngôn thản nhiên ném túi vật chứng đựng một cái ly giấy lên bàn. “Thái Bao, lát nữa đưa qua cho lão Phương, trên đó có DNA và dấu vân tay của Ngụy Nhiễm. Mặc dù hy vọng không nhiều lắm nhưng vẫn nên tiến hành so sánh thử một lần.” Giang Ly phân phó. Thái Thành Tể cầm lấy túi vật chứng, vẻ mặt tò mò liên tục hỏi: “Đội trưởng Giang, có phải anh cũng đồng ý với suy nghĩ của tôi và em gái không? Sao anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý thế, có phải trong quá trình thẩm vấn vừa nói phát hiện ra chỗ nào không đúng không?” “Ừm, vừa rồi trong quá trình thẩm vấn Tô Ngôn mấy lần không báo trước mà chuyển đề tài, Ngụy Nhiễm đã mơ hồ phản ứng lại.” Giang Ly nhướng mày: “Thái độ này của cô ta đã làm mất đi cơ hội thoát thân của mình.” “Đối phương lộ rõ vẻ không vui và không chịu nổi trong mấy lần tôi chuyển đề tài, chuyện này đã nói rõ thật ra cô ta là người có dục vọng khống chế rất mạnh mẽ, vì vậy cô ta rất khó chịu mỗi lần tôi cắt ngang ý nghĩ của cô ta.” Tô Ngôn nói tới đây thì hơi trầm ngâm một chút, sau đó lại nói tiếp: “Cô ta muốn lần thẩm vấn này sẽ đi theo tính toán của mình, nhưng thật đáng tiếc lại không được như ý, vì vậy nét mặt và hành động trong vô thức đã bán đứng cô ta.” “Như vậy chẳng lẽ lần này Ngụy Hòa Chí phạm tội cũng giống như vụ án chồng cô ta chết lúc trước sao, đều là do bị cô ta khống chế tâm lý?” Nét mặt của Hạng Dương dần trở nên nghiêm túc, nếu thật là thế thì vụ án này càng lúc càng phức tạp, mọi người đều đã được chứng kiến người phụ nữ này cẩn thận thế nào, căn bản sẽ không để cho người khác bắt được điểm yếu của mình. “Hiện tại không thể đưa ra suy đoán không căn cứ được, nhưng chắc chắn là Ngụy Nhiễm biết chuyện gì đó.” Giang Ly vô thức bấm ngòi bút trong tay. “Lúc cô ta nhắc đến Ngụy Xu Mỹ nét mặt cũng có gì đó là lạ. Bề ngoài có vẻ như đang giữ thể diện cho Ngụy Xu Mỹ, không muốn nhắc đến nghề nghiệp của cô ta trước mặt người ngoài…” Tô Ngôn nghiêng đầu phân tích: “Trên thực tế lúc đó đáy mắt và khóe miệng của cô ta đầy vẻ khinh thường, cô ta xem thường Ngụy Xu Mỹ, thậm chí là chán ghét. Hoặc là, không phải Ngụy Xu Mỹ mà là nghề nghiệp của cô ta.” “Cũng không phải là không có khả năng này!” Thái Thành Tể đồng ý: “Khi còn sống chồng cô ta cũng không chơi bời gì bên ngoài, cô ta chán ghét là chuyện bình thường. Nhưng còn cái dục vọng khống chế thì… Trước đó tiếp xúc nhiều lần như vậy mà tôi cũng không nhận ra.” “Kiểu người này bình thường sẽ không thể hiện ra, chỉ có khi chạm tới giới hạn của cô ta thì mới có phản ứng.” Tô Ngôn giải thích: “Huống hồ gì trước đó chúng ta xem cô ta như người nhà nạn nhân để đối đãi, sợ cô ta bị kích động, trong lúc điều tra hay nói chuyện cũng vô thức nghĩ đến mong muốn và suy nghĩ của cô ta.” “Vậy tiếp theo nên làm gì?” Hạng Dương hỏi. Giang Ly suy nghĩ một chút: “Không phải chưa tìm được xe của Miêu Xuân Mai sao, tiếp tục tìm đi. Quan trọng nhất vẫn là Ngụy Hòa Chí, dù sao đi nữa thì trước mắt người phạm tội chính là anh ta.” “Hơn nữa…” Ánh mắt anh lóe lên: “Trạng thái tinh thần của Ngụy Hòa Chí vẫn còn tốt, anh ta khác với Đường Anh Nhạc.” Ngụy Nhiễm không có sơ hở, nhưng Ngụy Hòa Chí cũng chưa hẳn có thể làm hoàn hảo được, không phải sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]