“Hả?” 
Tô Ngôn thở ra một hơi rồi nói chậm lại: “Tôi xin lỗi, cho hỏi một chút, sinh viên thường ngày đều ra khỏi ký túc xá để nhận hàng chuyển phát sao?” 
Dì quản lý ký túc xá lúc này mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, gần đây bà cũng quen với việc có cảnh sát đến rồi, từ sau khi cô bé tên Trương Điền Điền ở tòa này mất tích thì cảnh sát cũng thường xuyên đến: “Chuyển phát sao… Có lẽ là vậy…” Bà ấy bình thường cũng không quá để ý đến những chuyện xảy ra xung quanh, bỗng nhiên bị hỏi thì trong đầu bỗng trống rỗng. 
“Vậy nhân viên làm sao đưa hàng hóa cho sinh viên được ạ?” Tô Ngôn kiên nhẫn dẫn dắt. 
“À, thật ra nhà trường có thống nhất một địa điểm để nhận chuyển phát, để tránh rắc rồi thì quy định trong trường là các sinh viên tự đến đó để nhận hàng. Nhưng chỗ nhận chuyển phát đó hơi xa ký túc xá, nghe đám sinh viên nói là có một anh giao hàng rất tốt, họ năn nỉ vài câu thì anh ta sẽ lén mang đến dưới lầu ký túc xá cho.” 
“Trường học không có quy định về thời gian bên chuyển phát được vào trường sao?” Cô tiếp tục hỏi. 
Dì quản lý ký túc xá cau mày nghĩ một lúc sau đó lắc đầu: “Chuyện này hình như không có quy định, những ngày các trang mạng giảm giá thì hàng hóa chuyển phát nhiều đến chất thành núi, cô cảnh sát, cô chưa thấy cảnh tượng đó đâu, đúng là sinh viên thời nay sức tiêu đã khác lúc trước nhiều rồi.” 
Vì vậy nên không có thời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-hon/1184941/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.