Chương trước
Chương sau
Thỉnh thoảng, Hứa Vĩ Tùng lại nghĩ ra trò để chọc tức Bạch Ngạn Lâm, hoặc là tìm đến gây sự với cậu. Có lần, Khải Ân vì bạn thân nên ra mặt bênh vực, nhưng anh chỉ nói chuyện lịch sự. Hứa Vĩ Tùng từ trước đến nay chỉ quen động tay động chân, liền đấm vào mặt của Khải Ân mội cái. Một điều hắn không ngờ đến, hắn đang làm cho ngọn núi lửa trong lòng Khải Ân.

Giờ ra về, đang đi trên đường, Hứa Vĩ Tùng lại chạm trán Khải Ân. Cậu nghiến răng nói:

"Con mẹ mày! Dám đánh tao, mày tới số rồi!"

Hứa Vĩ Tùng và Khải Ân lao vào đánh nhau túi bụi. Mặc Quân nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn, cũng chạy vào kéo Khải Ân ra, nhưng lại bị Hứa Vĩ Tùng níu chân lại.

"Bỏ ra!" Mặc Quân đạp Hứa Vĩ Tùng ngã qua một bên, rồi quay sang nhìn Khải Ân, cả khuôn mặt của cậu toàn là vết bầm tím, khóe môi đang rỉ máu đỏ tươi. Trong lúc đang mò đứng dậy, Hứa Vĩ Tùng lại bị Mặc Quân đá một cú thật mạnh, hắn chỉ biết tức tối gào lên.

"Thằng điên!" Mặc Quân tặc lưỡi mắng Hứa Vĩ Tùng, rồi đưa Khải Ân trở về nhà.

Từ sau ngày hôm đó, Hứa Vĩ Tùng nếu gây sự với Bạch Ngạn Lâm, thì Mặc Quân sẽ là người can thiệp, còn Khải Ân đã thề nếu thấy mặt hắn nhất định sẽ xé xác hắn ra trăm mảnh. Mỗi khi thấy Mặc Quân, Hứa Vĩ Tùng liền bỏ đi chỗ khác, nhưng không có nghĩa là hắn dừng lại trò đùa của mình.

...

Điền Tử Du ăn xong xâu kẹo hồ lô rồi cùng Bạch Ngạn Lâm bước vào lớp. Cả hai người hét lên thất thanh làm mọi người cũng giật mình.

"Rắn! Rắn!" Điền Tử Du chạy tán loạn, còn Bạch Ngạn Lâm liền quăng chiếc cặp rồi cũng chạy đi. Lương Thiếu Phong cầm chổi lên tiến lại gần chỗ ngồi, một con rắn màu vàng nằm trên ghế ngồi của Bạch Ngạn Lâm.

"Là rắn giả!" Lương Thiếu Phong kêu lên.

Tuy là con rắn giả, nhưng vẻ bề ngoài của nó thật sự đáng sợ. Điền Tử Du và Bạch Ngạn Lâm bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch không còn giọt máu. Đến một lúc sau, cậu vẫn còn ngồi run rẩy tay chân. Chuyện cậu sợ rắn bỗng nhiên lại trở thành chủ đề bàn tán của mọi người.

"Có nhớ vẻ mặt của cậu ta không? Tớ nhớ lại mà cười đến đau bụng."

"Không biết tên nào ác vậy chứ? Con rắn đó đáng sợ thật."

"Đúng là chết nhát, có con rắn mà cũng sợ."

"Tử Du sợ thì đã đành, ngay cả Ngạn Lâm cũng sợ chạy mất dép, đúng là..."

"Các cậu có nghĩ cậu ấy...?"

Lương Thiếu Phong bước đến.



"Các cậu hay thật! Chuyện học còn chưa xong, lại đem sự sợ hãi của người khác ra bàn tán, đùa cợt được à?"

"Lớp trưởng à, chuyện gì phải khó chịu vậy chứ?"

"Được rồi! Cứ đợi đó, tôi sẽ giải quyết cho ra lẽ chuyện này." Lương Thiếu Phong nói bằng giọng quả quyết.

Còn về phần Bạch Ngạn Lâm, sau ngày hôm đó cậu bị dọa đến nỗi phát bệnh. Về đến nhà, nhìn thấy mặt mũi của cậu đỏ lên, trán nóng như nồi nước đang sôi, Bạch Thiên Hàn đưa cậu vào phòng nằm, còn Tiểu Lan thức suốt đêm để chăm sóc.

Sáng hôm sau, không nhìn thấy Bạch Ngạn Lâm đến lớp, Điền Tử Du nói là cậu bệnh đang nằm nghỉ ở nhà. Trò đùa ác nghiệt kia đến tai thầy giáo. Ông đập tay xuống bàn và nói:

"Là em nào đã làm chuyện này? Tôi nói cho các em biết, có những trò đùa phải trả giá bằng cả sinh mạng đó. May mắn Ngạn Lâm chỉ bị bệnh, nếu không thì tôi làm sao ăn nói với ba mẹ em ấy đây?"

Cả lớp học chìm vào im lặng, ai nấy đều nhìn nhau, hỏi rằng kẻ nào đã làm chuyện này. Thầy giáo nhìn quanh một hồi, nhưng vẫn không có ai nhận lỗi.

"Được rồi, nếu không ai can đảm nhận lỗi, tôi sẽ phạt cả lớp. Ngoại trừ Tử Du, Ngạn Lâm và Thiếu Phong, tất cả bị điểm không bài kiểm tra sắp tới."

Bây giờ cả lớp mới bắt đầu ồn ào, họ liên tục hỏi là ai. Một người đứng bật dậy, là Khương Mãnh.

"Thầy...là em ạ..."

"Bây giờ mới dám nhận tội à? Tôi phạt cậu trực nhật trong vòng một tháng, đến tiết thể dục thì chạy quanh sân năm mươi vòng, rõ chưa?"

Khương Mãnh tí nữa không đứng vững mà ngã xuống, hình phạt này đúng là quá nặng, cả sân trường cũng không nhỏ, năm mươi vòng thì chân cậu ta có nước phải gãy làm mấy khúc.

Sau khi kết thúc buổi học, Lương Thiếu Phong tìm đến Hứa Vĩ Tùng.

"Vĩ Tùng!" Lương Thiếu Phong gọi từ đằng sau.

"Có chuyện gì?"

"Nói thật đi, có phải trò đùa đó là do cậu không?"

Hứa Vĩ Tùng cười nhếch môi.

"Là tao đó! Thì sao?"



"Vì cậu mà Ngạn Lâm ra nông nỗi này, cậu có còn lương tâm hay không?"

Trong ánh mắt của Hứa Vĩ Tùng, vẫn có một chút gì đó gọi là ân hận. Nhưng hắn liền gạt đi và lớn giọng:

"Chuyện này không liên quan đến mày! Đừng xen vào chuyện của tao!"

"Ngạn Lâm không thể đánh lại kẻ như cậu, đi tìm người khác mà gây sự đi."

"Tao thích như vậy đó, mày làm gì được tao?"

"Được thôi, tao sẽ không để yên chuyện này." Lương Thiếu Phong chợt đổi cách nói chuyện rồi quay lưng rời đi.

Hứa Vĩ Tùng bước đến chỗ Khương Mãnh và đàn em của mình. Hắn liền xông đến tát vào đầu của cậu ta.

"Đồ ngu! Con mẹ mày!"

"Đại ca...đại ca tha cho em..."

"Tao đã dặn mày như thế nào? Tại sao lại làm trái lời tao hả? Tao đã dặn là dọa một mình Tử Du, sao lại để Ngạn Lâm bị liên lụy hả?"

Khương Mãnh quỳ xuống chân Hứa Vĩ Tùng van xin:

"Xin đại ca tha cho em. Em bị phạt e là sống không nổi nữa, đại ca cứu em với..."

"Ráng mà chịu, chuyện này thầy giáo can thiệp là hết cách. Thiếu Phong còn định tố cáo tao nữa, con mẹ nó." Hứa Vĩ Tùng dậm chân xuống cát.

Tĩnh Lăng hỏi: "Đại ca, có cần xử lý tên Thiếu Phong đó không?"

Hứa Vĩ Tùng đứng nhìn cơn gió cuốn vài hạt cát bay đi. Hắn đáp:

"Nếu không phải vì Ngạn Lâm yêu nó, tao đã cho nó một trận từ lâu rồi."

Được một lúc, Khương Mãnh bị tát đến sưng một bên khuôn mặt, tất cả mới giải tán ai về nhà nấy.

"Ngạn Lâm, tôi xin lỗi..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.