Chương trước
Chương sau
Hiểu Tâm bước ra khỏi nhà cậu, lòng đầy băn khoăn và suy nghĩ mông lung. Khi đi ngang qua quán cà phê nơi cô đã thấy Tiểu Mỹ, cô chợt dừng lại. Trong quán, Tiểu Mỹ lại đang ngồi với một người đàn ông khác, không phải người lần trước.

Sự tức giận bùng lên trong lòng Hiểu Tâm. Không thể kiềm chế, cô bước thẳng vào quán và tiến đến chỗ của họ. Tiểu Mỹ nhìn thấy Hiểu Tâm, mặt tái nhợt. Cô lắp bắp nói với người đàn ông rằng Hiểu Tâm là bạn của mình, rồi nhanh chóng kéo Hiểu Tâm vào nhà vệ sinh.

Hiểu Tâm và Tiểu Mỹ đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại. Tiểu Mỹ dựa vào tường, thở hổn hển, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

“Làm sao mà cô biết được?”, Tiểu Mỹ hỏi Hiểu Tâm với giọng run rẩy.

Hiểu Tâm nhìn Tiểu Mỹ với vẻ mặt thất vọng. “Hôm trước tôi đã nhìn thấy cô đi cùng người đàn ông khác”, cô nói. “Và hôm nay, lại là một người khác nữa.”

Lúc này cô ta mới vạch ra bộ mặt thật của mình: “Thì sao nào! Cô làm gì tôi!”

“Cô chia tay với Mộ Hàn ngay lập tức cho tôi! Nếu không tôi sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho Mộ Hàn biết” Hiểu Tâm đe dọa cô ta

Tiểu Mỹ cười nhạt, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hiểu Tâm. “Cô nghĩ cô có quyền gì mà đe dọa tôi?” cô ta nói, giọng đầy thách thức.

Hiểu Tâm không hề nao núng. “Đó không phải là quyền, mà là trách nhiệm,” cô đáp. “Mộ Hàn xứng đáng được biết sự thật.”

Trước lời đe dọa của Hiểu Tâm, Tiểu Mỹ không hề tỏ ra sợ hãi hay lo lắng. Trái lại, cô ta càng trở nên hung hăng và thách thức.

“Mộ Hàn sẽ không tin lời cô đâu,” Tiểu Mỹ nói với giọng khinh miệt. “Cậu ta yêu thương và tin tưởng tôi hơn bất cứ ai khác.”

Hiểu Tâm nhìn thẳng vào mắt Tiểu Mỹ, không hề nao núng. “Có thể cậu ấy tin tưởng cô bây giờ,” cô nói, “nhưng đến khi Mộ Hàn biết được sự thật, thì cô nghĩ với tính cách của cậu ấy thì cô có sống yên ổn nữa được không?”

Tiểu Mỹ nhếch mép cười. “Thì sao nào?” cô ta nói. “Đó là chuyện của tôi và Mộ Hàn, không liên quan gì đến cô.”

Hiểu Tâm cảm thấy tức giận và phẫn nộ trước thái độ kiêu ngạo và coi thường của Tiểu Mỹ. Cô ta không hề hối hận về những gì mình đã làm, mà còn tỏ ra thách thức và coi thường sự đau khổ của Mộ Hàn.

Hiểu Tâm tức giận, nắm tay thành hình nắm đấm nhưng cũng không thể nào động tay động chân với cô ta, “Cô lo mà chia tay với Mộ Hàn trước khi tôi còn kiềm chế được” nói rồi cô quay người bỏ đi

Hiểu Tâm bước ra khỏi nhà vệ sinh, lòng đầy bực bội và phẫn nộ. Hình ảnh Tiểu Mỹ lừa dối Mộ Hàn vẫn hiện hữu trong tâm trí cô, khiến cô không thể nào nguôi ngoai.

Cô bước ra khỏi quán cà phê, hòa mình vào dòng người tấp nập trên phố. Tiếng còi xe, tiếng rao hàng hòa quyện tạo nên một bản giao hưởng náo nhiệt, nhưng Hiểu Tâm lại cảm thấy vô cùng lạc lõng.

Cô lang thang trên đường phố, không biết mình nên đi đâu hay làm gì. Mọi thứ xung quanh như trở nên xa lạ và vô nghĩa.

Hiểu Tâm cuối cùng cũng quyết định đến một công viên gần nhà. Cô tìm một chiếc ghế đá dưới tán cây cổ thụ, ngồi xuống và vùi mặt vào lòng bàn tay. Hiểu Tâm không biết mình nên làm gì tiếp theo. Cô muốn nói cho Mộ Hàn biết sự thật, nhưng lại sợ làm tổn thương cậu ta. Cô cũng không muốn làm lớn chuyện, lại ảnh hưởng tâm lý rồi kéo kết quả học của cậu đi xuống.

Sau một hồi suy nghĩ, Hiểu Tâm quyết định rằng cô không thể im lặng. Mộ Hàn xứng đáng được biết sự thật, dù điều đó có thể khiến cậu đau lòng. Cô sẽ kể lại mọi chuyện cho Mộ Hàn biết sự thật vào buổi học ngày hôm sau.

Sáng hôm sau, Mộ Hàn đến trường thì thấy Tiểu Mỹ đã đứng trước lớp của cậu rồi. Thấy cậu, Tiểu Mỹ vội chạy lại khoác tay cậu, miệng thì nói ra về muốn rủ cậu cùng nhau đi ăn nhưng thật ra là để xác nhận xem Mộ Hàn đã biết chuyện hay chưa. Lúc này tiếng chuông thoại của Mộ Hàn reo lên cắt ngang lời của Tiểu Mỹ.

Sau khi nghe điện thoại xong, Mộ Hàn nhẹ nhàng từ chối: “Xin lỗi em, chiều nay anh không thể đi cùng em rồi, gia sư của anh bảo rằng có việc cần nói nên để hôm khác nhé”

Tiểu Mỹ nghe vậy, mặt thoáng chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô cười nhẹ và gật đầu, “Không sao, vậy để hôm khác nhé.”

Mộ Hàn mỉm cười rồi bước vào lớp, để lại Tiểu Mỹ đứng đó với những suy nghĩ lẫn lộn. Trong lòng cô ta, sự lo lắng bắt đầu dâng lên. Tiểu Mỹ hiểu rằng thời gian không còn nhiều, cô phải hành động nhanh trước khi Hiểu Tâm kịp nói ra sự thật.

Tan học, Vương Triều đi đến bên Mộ Hàn bảo có việc quan trọng cần nói nhưng cậu bảo: “Nói sau đi, tao có việc rồi!” nói rồi cậu rảo bước đi nhanh về nhà.

Về đến nhà, cậu nhanh chóng đi lên phòng tắm rửa, khi bước ra khỏi phòng tắm thì cậu nhận được một tin nhắn thoại đến từ Tiểu Mỹ. Cậu tò mò mở đoạn tin nhắn thoại đó lên nghe, sau khi nghe xong cậu vô cùng tức giận, cậu nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Trong tin nhắn thoại, Tiểu Mỹ đã nói rằng Hiểu Tâm đã đe dọa cô, bảo cô phải chia tay với cậu, cùng với đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Hiểu Tâm và Tiểu Mỹ. Tuy nhiên Tiểu Mỹ không để toàn bộ cuộc trò chuyện mà cô ta lại cắt ghép rồi mới gửi cho Mộ Hàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.