Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, khi Hiểu Tâm tỉnh dậy, cô cảm thấy tâm trạng đầy áp lực và lo lắng. Sau khi tắm rửa và thay đồ, cô đi đến trường với tâm trạng buồn bã. Hồ Điệp quan tâm hỏi thăm về tình hình của cô, nhưng cô chỉ im lặng và không chia sẻ gì nhiều. Cả ngày học, cô vẫn giữ sự im lặng và không tập trung được vào công việc.

Tan học, Hiểu Tâm đến quán nướng làm việc nhưng vẫn mất tập trung nhiều lần vì sự việc hôm qua. Chủ quán nhận ra sự lo lắng của cô và cho cô về sớm. Trên đường về, cô ghé cửa hàng tiện lợi mua đồ và về nhà nấu ăn. Hòa mình vào không gian nhỏ của mình, cô cảm thấy phần nào thoải mái.

Khi đã xong mọi việc cho ngày mai và chuẩn bị đi ngủ lúc 12h khuya, điện thoại của Hiểu Tâm bất ngờ reo lên. Nhìn thấy tên Mộ Hàn gọi, cô cảm thấy bất ngờ và đang còn giận dữ về sự việc ngày hôm trước. Không muốn nói chuyện, cô tắt máy điện thoại. Nhưng không lâu sau, điện thoại lại reo lên một lần nữa. Cô thử kéo dài lời: “Cậu lại muốn làm gì với tôi nữa đây? Chuyện hôm qua vẫn chưa xong sao...”

Lúc này, đầu dây bên kia nói: “Xin lỗi, cho hỏi có phải là cô Hiểu Tâm là giáo viên của Mộ Hàn không ạ?” Cô ngạc nhiên đáp: “Dạ, đúng ạ. Có chuyện gì vậy ạ?” Cô lo lắng hỏi.

“Tôi gọi từ đồn cảnh sát An Sương. Cô có thể đến đồn để bảo lãnh em Mộ Hàn ngay bây giờ được không ạ?” - Giọng điện thoại yêu cầu.

“Em ấy đã làm gì vậy ạ?” - Hiểu Tâm hỏi lo lắng.

“Em ấy đã gây rối trật tự và gây gỗ đánh nhau nên chúng tôi phải đưa em ấy về đồn. Em ấy đã cung cấp số điện thoại của cô cho chúng tôi,” giọng điện thoại giải thích.

“Được, tôi sẽ đến ngay!” - Hiểu Tâm trả lời rồi tắt điện thoại. Cô thay đồ, cầm theo túi xách, đóng cửa và vội bắt một chiếc taxi đi đến đồn cảnh sát An Sương.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Khi chiếc taxi vừa đến nơi, Hiểu Tâm thanh toán cho tài xế và vội vã lao vào bên trong đồn cảnh sát. Khi bước vào, cô nhìn thấy Mộ Hàn ngồi trên hàng ghế chờ người bảo lãnh. Lo lắng, cô chạy lại gần và nhìn thấy vết thương trên người cậu. Cô hỏi lo lắng: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại ra nông nổi này, ai, ai đã đánh em hả?”

Thấy Hiểu Tâm đến, một vị cảnh sát vừa gọi cô đi lại và xác nhận thông tin. Sau khi xác nhận đúng, họ mời Hiểu Tâm lại và yêu cầu cô kí vào giấy bảo lãnh. Lúc vừa kí, cô vô tình nhìn thấy một đám côn đồ mặt mũi dữ tợn, có nhiều hình xăm, đang ngồi làm việc với một vài vị cảnh sát. Cô hỏi một cách trầm tư: “Có phải bọn họ đã đánh Mộ Hàn không?” Vị cảnh sát đó đang cúi xuống, nhưng sau đó lại ngước đầu lên và gật đầu, xác nhận.

Hiểu Tâm im lặng, không nói thêm gì, chỉ kí vào giấy và đứng dậy. Mộ Hàn cũng đứng dậy sau khi cô hoàn thành thủ tục. Khi cậu đến trước mặt cô, chuẩn bị nói gì đó, Hiểu Tâm cắt lời: “Tôi sẽ không nói chuyện này với ai đâu, cậu yên tâm.” Sau đó, cô đi trước và Mộ Hàn đi sau.

Sau khi rời khỏi cửa đồn cảnh sát, Mộ Hàn ban đầu định rẽ một hướng khác, nhưng Hiểu Tâm nhanh chóng kêu cậu lại.

"Tôi sẽ không nói chuyện này cho ba cậu nhưng cậu phải đi theo tôi," cô nói.

Ban đầu, Hiểu Tâm nghĩ rằng Mộ Hàn sẽ phản đối, nhưng không, cậu quay đầu lại và bước đi sau cô. Trong khi họ đi một đoạn đường dài, không có tiếng nói nào được trao đổi.

Đột nhiên, Hiểu Tâm rẽ vào một cửa hàng tiện lợi. Sau vài phút, cô ra ngoài, cầm trong tay một cái túi và yêu cầu Mộ Hàn đi theo đến một công viên gần đó.

"Ngồi xuống đi" cô nhẹ nhàng bảo cậu ngồi xuống chiếc ghế đá phía trước. Lúc này, Mộ Hàn mới lên tiếng: "Làm gì?"

"Tôi bảo cậu ngồi xuống thì cậu cứ ngồi xuống đi" Hiểu Tâm nói và cậu đồng ý. Cô đặt túi đồ xuống ghế và mở ra, trong đó có thuốc sát khuẩn, thuốc đỏ và băng cá nhân.

Mộ Hàn nhìn thấy bất ngờ và hỏi: "Cô tính làm gì vậy?". Cô không trả lời, chỉ tập trung mở chai sát khuẩn ra và đổ ra trên bông tăm. Khi cô ngước mặt lên, cô nói: "Đưa mặt cậu đây?"

"Không cần" cậu quay đầu qua kia

Cô nói dứt khoát: "Quay mặt qua đây."

Lúc này cậu đã không thể từ chối được nữa cậu quay lại, cô đưa tăm bông nhẹ nhàng đặt lên vết thương trên mặt cậu, nhẹ nhàng nói “Sẽ hơi đau nhé, ráng chịu một chút”. Mặc dù đau nhưng Mộ Hàn vẫn rắng cắn răng để không phát ra tiếng động. Nhìn thấy điều này, Hiểu Tâm bật cười và nói: "Nếu đau thì cứ phát ra tiếng đi, ai bắt cậu phải cố chịu đựng như thế?"

Khi hành vi của mình bị phát hiện, Mộ Hàn tức giận và nói: "Ai bảo cô là tôi đau?"

"À à, không đau thì không đau," Hiểu Tâm trả lời. Sau khi xử lý vết thương, cô nói với giọng điệu nghiêm túc: "Lần sau đừng gây chuyện với những người như bọn họ nữa, cậu có thể…" Trước khi kịp hoàn thành câu nói, Mộ Hàn tức giận đứng dậy và nói: "Liên quan gì đến cô, đừng có lo chuyện bao đồng." Rồi cậu bỏ đi, để lại Hiểu Tâm một mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.