Năm giờ mười phút chiều, thang máy ở toàn nhà Trung Tâm Quốc Tế bắt đầu hoạt động thường xuyên hơn, những nhân viên tan sở nở nụ cười trên môi bước ra khỏi thang máy, Hạ Đình Diệp ung dung theo đám đông đi ra ngoài, liếc mắt nhìn cô gái nhỏ đứng ở cửa.
Giang Thu Niễu rất thích đẹp, dù mùa đông có lạnh đến mấy cô cũng không mặc áo khoác lông, bình thường đều chỉ mặc áo khoác len với giày ống cao, vừa thời thượng lại đẹp, nhưng lại không giữ ấm lắm.
Đúng là, đã lựa chọn phong cách thì nhất định phải vứt bỏ cái sự ấm áp, Giang Thu Niễu thẳng lưng bình tĩnh đứng ở cửa, mặc cho gió lạnh gào thét cũng không để lộ một chút biểu hiện bị lạnh.
Sau gáy bị vỗ nhẹ một cái, Giang Thu Niễu quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Đình Diệp.
"Vẫn còn ngoan." Hạ Đình Diệp hơi nhướng mày, nở nụ cười: "lần này em không bỏ chạy."
Anh vẫn còn nhớ cái lần Giang Thu Niễu chạy chối chết kia.
Thật ra, mấy phút trước, Giang Thu Niễu rất muốn cúp máy và bỏ đi, nhưng nghĩ lại, cô không có làm gì sai, tại sao phải xấu hổ trước Hạ Đình Diệp chứ, miễn là cô không xấu hổ, thì người xấu hổ phải là Hạ Đình Diệp.
Cho nên Giang Thu Niễu mới không đi, thậm chí còn định ở lại dùng một bữa thật thịnh soạn cùng Hạ Đình Diệp, miễn phí ngu gì không ăn.
Giang Thu Niễu phớt lờ sự trêu chọc của Hạ Đình Diệp, hất hất cằm: "anh định mời em ăn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-hoa-hong/2549319/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.