Tắt điện thoại, Cảnh Hiên ngẩn người… cậu điên rồi… vì cái gì chưa điều tra rõ ràng đã đánh Ngôn nhi?
Cảnh Hiên đứng bật dậy, vuốt nhẹ gương mặt đầy nước mắt của em trai, thanh âm mang theo hối hận.
“Ngôn nhi, xin lỗi… là anh chưa điều tra rõ ràng đã đánh em…”
Cảnh Ngôn uất ức hét lên: “Em đã nói không phải lỗi của em, em không cố ý… Vì sao không tin em… em chỉ là không biết phải nói thế nào với anh… Vì sao còn muốn đánh em?…”
“Ngôn nhi, là anh không tốt, cho anh xem vết thương được chứ?”- Cảnh Hiên lo lắng muốn kéo Ngôn nhi lại gần mình nhưng liền bị nó né tránh, nức nở nói.
“Em muốn ở một mình… anh ra ngoài đi được không?”
“Nhưng mà…”- Cảnh Hiên hơi do dự nhưng vẫn phải đáp ứng.
“Được rồi, anh đi ra ngoài, em cứ nghỉ một lát.”
Kỳ thật, Ngôn nhi muốn Cảnh Hiên đi ra ngoài không phải vì tức giận mà là do cảm thấy mất mặt. Chính mình bị một tên nam nhân ôm lấy nhưng không thể tự giải quyết… nếu còn để cho anh xem vết thương… còn không phải nên tìm cái lỗ nào đó chui vào cho rồi.
Cảnh Hiên không hề về phòng mình mà trở lại công ty. Cậu cho gọi Lý Thanh và Trương Lâm đến nói ra ý định của mình. Thế là ba người bắt đầu thu thập tư liệu về mọi mặt của Xí nghiệp Hà thị. Cảnh Hiên mang vẻ mặt lãnh khốc đầy chuyên chú.
“Đây đều là các ngươi tự chọn lấy, đừng trách ta ngoan tâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-hien/2071498/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.