*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đầu loạn trí, mún quên đi quên đi, không muốn nghĩ đến! Mặc kệ ta hiện tại có thể hiểu rõ cái gì, những điều cần phải giải quyết thì có trốn cũng trốn không xong! Ta cũng chỉ có thể để nước đến chân mới nhảy mà thôi. Hơn nữa, tình thế của ta rất nguy cấp rồi. Suy nghĩ nhiều như vậy để làm chi đâu?
Ta muốn hát! Ở thế kỷ hai mươi mốt ta rất thích hát, cùng lắm thì giọng ca của ta không được hay. Nhưng hiện tại âm giọng của Ngọc Bang Tuyền thật đúng không phải thường a~, tùy tiện hừ vài câu lại có thể tạo ra thanh âm rất hay. Thật lâu mới có cơ hội này, đương nhiên phải xướng vài khúc để thỏa mãn đây! Nhưng xướng cái gì.? Nhìn nước ao tĩnh lặng, ta đột nhiên nhớ tới Hứa Tung [Đoạn Kiều tuyết đọng], liền xướng!
Tìm không được hoa chiết cánh Khô Diệp điệp
Vĩnh viễn cũng nhìn không thấy héo tàn
Giang Nam bong đêm hạ tiểu kiều mái hiên
Đọc không hiểu tái bắc hoang dã
…
Nếu là vô duyên tái kiến
Bạch đê liễu liêm rơi lệ vài biến
…
Phía sau Ngọc Băng Tuyền có ba người đứng lẳng lặng mắt nhìn khung cảnh đẹp đã phía trước, thậm chí đã quên hô hấp: Một thân bạch y nữ tử đang nửa ngồi ở đằng ghế, nhẹ giọng ngâm nga những làn điệu Linh Không tựa như tiếng chuông bạc Thiên Âm trong lúc vô ý rơi xuống chốn trần gian, làm cho nhân loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-hi-vuong-phi/34503/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.