Không có hôn lễ, không có huyên náo, tuần trăng mật của Cố Du cứ thế yên lặng trôi qua trong ngôi biệt thự xa lạ.
Làm bạn với cô không phải là hạnh phúc, mà là bi thương càng ngày càng sâu.
Đột ngột xảy ra tin dữ dường như rút sạch linh hồn cô, thậm chí Từ Trạm đến gần cũng không thể khơi dậy sự sợ hãi và bối rối của cô như trước được nữa.
Tuy nhiên cảm giác sự tồn tại của anh chính là vô cùng to lớn.
Cố Du có thể cảm giác được, anh đang chờ đợi chính bản thân cô tự bước ra từ trong bi thương. Loại thông tình đạt lý này hoàn toàn tương phản so với con người hung hăng lúc trước. Khi đó, anh gần giống như một người độc tài, tự ý quyết định tất cả.
Đêm tân hôn đó, Cố Du đang cuộn người năm trên giường, mệt mỏi không chịu nổi, bỗng nhiên cửa phòng mở ra, Từ Trạm mặc một chiếc quần dài ở nhà và áo sơ mi trắng đi vào phòng. Tóc của anh vẫn còn nhỏ xuống vài giọt nước, thân hình cao lớn đứng trước giường tạo thành một cái bóng.
"Sao lại năm ở phòng ngủ của khách?" Anh từ trên cao nhìn xuống Cố Du, giọng nói dù ôn nhu nhưng vẫn có chút chất vấn.
Thể xác và tinh thần Cố Du rất mệt mỏi, chỉ cúi đầu đáp lại: "Cho tôi thêm chút thời gian!"
"Cái gì thời gian?"
"Thời gian để thích ứng anh."
"Muốn thích ứng thì phải tiếp xúc."
Dứt lời, Từ Trạm liền đi tới bên giường, bế Cố Du lên, không cho cô cơ hội trốn tránh.
Cố Du không có sức lực giãy dụa phản kháng, mặc kệ anh ôm cô đi vào phòng ngủ chính. Ngọn đèn trong phòng ngủ mờ nhạt ái muội, hiển nhiên dây điện bị phá hư đã khôi phục, mà cái người phá hoại đó giờ phút này lại bất lực bị đặt ở trên giường, vẫn không nhúc nhích.
Tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Cố Du tuyệt vọng nhắm mắt lại, sự sợ hãi khiến thân thể theo bản ăng run rẩy, nhưng cường đoạt như trong dự kiến lại không thấy, thay vào đó là sự ôn nhu ngoài ý muốn.
Nằm trong lồng ngực ấm áp, cô được điều chỉnh một tư thế nằm dễ chịu. Trong chăn, hai thân thể xa lạ gắt gao dán vào nhau, anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô, sử dụng sự ôn nhu trúc trắc của mình an ủi cô trong im lặng, không có nửa điểm làm phiền.
Cố Du mở mắt ra, trong bóng đêm, mặt cô đối diện với cổ áo sơ mi của Từ Trạm, nhịp tim vững vàng của anh cũng gần trong gang tấc.
Có thể nói . . . đập cực kì trầm ổn.
Thậm chí trong lòng cô có hơi cảm kích, ít nhất trong hoàn cảnh tuyệt vọng trước mắt, cô không thể tiếp nhận thêm một chút thống khổ nào nữa.
Trôi qua mấy ngày bi thương, một tuần sau, Từ Trạm dẫn Cố Du đi tới khu nghĩa trang đã chọn để hạ táng Phương Tranh. Khu nghĩa trang có môi trường rất tốt, bia mộ đơn giản mà trang nghiêm, tất cả đều được xây theo thứ tự.
Sau khi rời đi, Cố Du ngồi trong xe, dù lệ đã cạn nhưng ánh mắt vẫn đau đớn. Cô nhắm chặt hai mắt, khẽ nói với Từ Trạm câu cảm ơn.
Từ Trạm đang chuẩn bị bẻ lái đột ngột dừng lại, xe chạy một đoạn nữa mới ổn định lại.
Một tháng sau tân hôn trôi qua rất nhanh, hai người sống chung một chỗ cũng thật kì lạ, giống như vợ chồng thất niên chi dương (*),không có bất cứ trao đổi gì.
[*] Thất niên chi dương: Là một hiện tượng hôn nhân. Ý tứ là khi tình yêu cuồng nhiệt mà kết hôn, qua bảy năm sau, sự quen thuộc, lãng mạn và tiêu sái của các cặp vợ chồng sẽ theo áp lực của cuộc sống mà biến mất không sót lại chút gì, hôn nhân tiến vào thời kì nguy hiểm.
Bất quá cuộc hôn nhân này trong lòng Cố Du cảm thấy rất hoang đường, nên cô không thèm để ý những thứ lúng túng này, mỗi ngày chỉ trốn trong thế giới của bản thân. Trao đổi duy nhất chính là trò chuyện với Phương Nhàn.
Từ sau khi cha gặp chuyện không may, Phương Nhàn sống ở nước ngoài cũng bị ảnh hưởng nhiều bởi vì tòa thường xuyên gọi lên thẩm tra, Cố Du kiên trì bảo Phương Nhàn hoàn thành chương trình học tập ở nước ngoài. Thành tích của Phương Nhàn rất tốt, Phương Nhàn có được học bổng nên mới xuất ngoại, nhưng lại bị ảnh hưởng ác liệt bởi chuyện phương tranh vì tham ô nên bị kết án tử. vì giữ gìn danh dự mà trường học đã hủy bỏ toàn bộ học bổng của cô, mãi đến hai ngày nay cô mới dám nói đến, cô nói với Cố Du nguyên nhân học phí đã được đóng xong rằng nhân viên nhà trường giải thích là có người hào phóng tài trợ học phí.
"Chị, chuyện này quá kỳ quái , tuyệt đối có vấn đề." Sau khi Phương Tranh gặp chuyện không may xem như Phương Nhàn cũng đã nhìn thấu lòng người dễ thay đổi, cho nên tất nhiên sẽ không tin vào cái bánh thịt từ trên trời rơi xuống này là chuyện tốt.
Đương nhiên là có vấn đề, chuyện này hầu như Cố Du cũng khẳng định là do Từ Trạm làm, nhưng không biết nên giải thích với em gái như thế nào về chuyện có người xa lạ đột ngột xâm nhập vào cuộc sống của cô.
"Còn có, người đàn ông ngày hôm đó tiếp điện thoại của em là ai? Chị có bạn trai rồi hả ?"
Phương Nhàn liên tiếp đặt câu hỏi khiến cho Cố Du trả lời mãi không hết, cô nói qua loa rồi cúp điện thoại, ngồi ngơ ngác dựa vào trên sô pha mềm mại, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên mới hồi phục tinh thần.
"Uy, vị kia?"
Trong Ống nghe truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Là anh."
Cố Du sửng sốt, không nghĩ tới Từ Trạm sẽ gọi điện thoại về nhà.
Trong lúc cô còn đang ngây người, âm thanh của Từ Trạm lục tục truyền đến, "Một hồi có người đến lấy giấy tờ, anh để ở trên bàn trong phòng làm việc, em đưa cho hắn."
"Ụhm."
Trầm mặc một hồi, Cố Du nói: "Tôi cúp máy."
"Được."
Lần đầu tiên Cố Du đi đến trước phòng làm việc của Từ Trạm, phát hiện cửa khóa bằng mật mã, rơi vào đường cùng, cô lại gọi điện thoại, đi thẳng vào vấn đề"Tôi không biết mật mã."
"825686."
Ấn vào theo thứ tự, của "Cùm cụp" một tiếng, đèn màu đỏ chuyển sang màu xanh lá.
"Đúng rồi sao?"
"Đúng rồi." Cố Du nghe thấy có tiếng cười khẽ phát ra từ đầu điện thoại bên kia, rất khẽ rất khẽ, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được rõ ràng tiếng cười có gì đó là lạ.
Nắm lấy tay cầm lúc đang chuẩn bị đẩy vào tay lại đột ngột dừng lại, trong đầu Cố Du lóe lên, trên mặt nhất thời đỏ mặt quay cuồng.
Dãy số này là số đo ba vòng của cô.
Khiến cho người ta buồn bực nhất chính là câu nói ý ở trong lời "Đúng rồi sao" của Từ Trạm, nhưng mà cô lại không phản ứng kịp.
Không biết phải trả lời như thế nào, Cố Du nhất thời bối rối thẹn quá thành giận, hung hăng ấn xuống nút tắt điện thoại.
Mấy ngày này cô ngủ ít thấy ác mộng, ngủ đến càng chết giấc, một tháng trở lại Từ Trạm đều yên ổn ôm cô ngủ khiến cô thả lỏng cảnh giác, thậm chí đã quen với sự tồn tại của anh, nhưng chung quy vở kịch này vẫn là một cây gai ở đáy lòng cô, mặc dù thích ứng, cũng khó mà tiếp thu được.
Hít sâu một hơi đẩy cửa phòng ra, trong phòng làm việc trang trí gọn gàng nhiều nhất không phải là sách, mà là một đống tủ bảo hiểm.
Từ Trạm là Đổng sự trưởng của khu công nghiệp quân sự, thiết bị trong nhà cũng rất tinh vi, ngay cả thủy tinh thông thường cũng làm từ vật liệu chống đạn, như vậy khẳng định là phòng làm việc chỉ có hơn chứ không kém, nhưng Cố Du cũng không có tâm tình quan sát, cô bị lời nói lúc nãy làm cho tức giận, lại nghĩ tới tình cảnh của bản thân, trong lòng khó tránh khỏi có chút chua, lập tức đi đến trước bàn cầm lấy tài liệu, xoay người ra khỏi phòng liền khóa cửa.
Dường như cùng một lúc, tiếng chuông cửa vang lên.
Cố Du cầm lấy tài liệu mở cửa ra, liền thấy một cái khuôn mặt tươi cười phóng đại.
"Chị dâu, khỏe!"
Khóe mắt đuôi mày của người đàn ông trước mắt này đều đã treo một nét cười, môi cong cong lại càng đem hết vui vẻ hiện lên ở trên mặt. Nhưng tâm tình Cố Du lại không tốt như vậy, cô không nói được một lời liền đem tài liệu nhét vào trong tay ngươi đàn ông, xoay tay đóng cửa lại.
"Từ từ! Từ từ! Chị dâu em còn chưa nói xong!" Người đàn ông chen vào khe cửa, vừa chen vừa cố nở nụ cười.
Cố Du dở khóc dở cười mở cửa, chờ cậu ta nói xong.
"Em là trợ lý của anh Từ Trạm, gọi là Vu Duệ." Không đợi nói xong Vu Duệ liền sốt ruột vươn tay.
Cố Du chú ý tới, cậu ta là cấp dưới của Từ Trạm, lại tự nhiên gọi thẳng tên anh ta, thật sự kỳ quái. Xuất phát từ hữu nghị, cô vẫn bắt tay một phen, hai cái tay mới vừa nắm cùng một chỗ, Cố Du liền sửng sốt. Ở trên tay Vu Duệ cũng có vết chai do dùng súng, điểm ấy không có khác lắm so với Từ Trạm, Cố Du mơ hồ cảm giác được quan hệ giữa hai người bọn họ không chỉ là thủ trưởng và cấp dưới đơn giản như vậy, sau khi thu tay về, hơi hơi vuốt cằm.
Sau đó liền đóng cửa lại.
Mấy ngày nay cô thật sự không muốn gặp bất kỳ ai, nếu có thể, ngay cả Từ Trạm cũng không muốn gặp, càng không phải nói là người có liên quan tới anh ta. Mỗi ngày người giúp việc đến nơi này đều một mực hoài nghi bà chủ nhà này là người câm điếc.
Nhưng trong lòng cô lại rất rõ ràng, nếu đã lựa chọn, liền muốn thản nhiên tiếp nhận tình cảnh này, nhưng lựa chọn này lại được quyết định vào lúc cô không có quyền lựa chọn . Ngã vào trên sô pha, Cố Du nhìn vết chai do dùng súng trên tay đã nhạt đi, phiền chán nhắm nghiền mắt.
Một chồng tài liệu ném ở trên bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.
"Anh thực sự có thể tìm được." trong giọng nói của Vu Duệ pha lẫn thở dài cùng trêu chọc.
Từ Trạm cười cười, trong vui mừng cất dấu ưu sầu, "Trịnh An Hà còn đang đi tìm cô ấy?"
"Nhóc con kia còn không biết người bị anh giấu rồi, mọi người có chút nhãn lực đều nhìn ra được anh ăn cơm cùng ai, hắc đạo ở Dương Cảng này cũng thật là không có tiền đồ." Vu Duệ khoa trương thở dài.
"Chuyện Phương Tranh tra như thế nào?" Từ Trạm mở tài liệu ra, chân mày không tự giác nhăn lại.
"Người quản lý cục nhà giam miệng quá kín, hơn nữa còn rất huênh hoang"
Từ Trạm gật gật đầu, " Ngay cả báo cáo khám nghiệm tử thi sao lưu ban đầu cũng không có, nóng lòng xử lý như vậy có thể là bởi vì ngoại thương trí mạng, Phương Tranh là một người bị giam cách ly, khả năng phạm nhân làm là không lớn, điều tra người quản giáo đầu tiên xem có đột nhiên ra tay hào phóng hay không ."
"Từ Trạm " Vu Duệ thu lại nụ cười, bỗng nhiên ngồi nghiêm chỉnh, "Dù sao người anh cũng đã bắt đến tay, tôi khuyên anh đừng tiếp tay làm việc xấu."
"Tôi là cưới cô ấy chứ không phải gạt cô ấy." Trong mắt Từ Trạm hiện lên một tia không chắc chắn, nhưng rất nhanh lại trở nên đầy kiên định.
Vu Duệ biết mình nói cái gì cũng chỉ là tốn công vô ích, cũng không để ý, liền đứng lên, "Buổi tiệc từ thiện tối mai, đừng quên tham dự."
Từ Trạm xử lý xong công việc về đến nhà đã là chín giờ tối. Cố Du đã sớm tắm sạch sẽ nằm ở trong chăn, cơ hồ sắp ngủ. Cô nghe thấy âm thanh mở cửa phòng ngủ, nhất thời cảnh giác ngồi dậy, nhìn chằm chằm Từ Trạm.
Lời giễu cợt ban ngày như vẫn còn vang vẳng trong lỗ tai, Cố Du buồn bực không biết nên trút giận như thế nào, nhìn thấy Từ Trạm đi đến trước giường ngồi xuống, từng chút nhích lại gần mình, một đôi con ngươi đầy ý cười, đường cong trên mặt cũng thả lỏng.
"Tối mai có buổi tiệc rượu, chúng ta cùng đi." Anh đưa tay sờ mặt Cố Du, lại rất nhanh thu tay về, không cho cô có cơ hội né tránh.
Cố Du sửng sốt, cô vốn tưởng rằng chính mình là bị Từ Trạm nhốt như Kim Ốc Tàng Kiều, tuy cô hoàn toàn không thèm để ý đến những thứ này, nhưng Từ Trạm lại quyết định khiên cô cảm thấy bất ngờ
"Tôi không muốn đi." Do dự một chút, Cố Du vẫn lựa chọn cự tuyệt, cô không thích nơi ồn ào và dối trá.
Từ Trạm không có tức giận, nhưng ánh mắt dần dần chìm xuống , "Trịnh An Hà một mực tìm em, chúng ta cùng nhau tham dự, người khác sẽ biết em là người phụ nữ của tôi."
Anh ta là suy nghĩ vì an nguy của cô.
Cố Du nhớ tới từng chút từng chút chuyện trong tháng này, tuy Từ Trạm bá đạo, nhưng cẩn thận, thông cảm cho cảm nhận của cô hơn nữa cũng không quên quan tâm đến tâm tình của cô, đặc biệt là lo lắng hậu sự cho Phương Tranh cùng âm thầm giúp đỡ Phương Nhàn. Trong lòng Cố Du mềm nhũn, chưa từng nghĩ tới sau khi Từ Trạm cưỡng ép dụ dỗ xong lại tìm mọi cách che chở mình.
Một loại cảm giác chán nản ùa đến.
Cô đã sớm nản lòng thoái chí với cuộc sống sau này, cái chết của Phương Tranh còn chưa làm rõ nguyên nhân, tuy cô tuân thủ ước định không còn muốn chạy trốn từ trong tay Từ Trạm , nhưng rốt cuộc cô cũng không cam lòng, chống lại cuộc hôn nhân này, không để ý đến Từ Trạm, trốn ở trong thế giới do chính mình phong bế. Cố Du chưa từng thích qua một người, không hiểu cái gì là yêu, càng không biết cái gọi là cảm giác động lòng, đến nỗi cô còn chưa từng nghĩ đến đời sống hôn nhân với người chồng trong tương lai. Nhưng mà không cách nào thay đổi chuyện đã xảy ra trước mắt, cô thật sự muốn chống đối cả như vậy đời sao?
Cô cũng không biết đáp án.
Cố Du lấy lại tinh thần, nghĩ muốn gật đầu đồng ý, mới phát giác Từ Trạm đã đi tắm rửa , trong phòng đã sớm chỉ còn lại một mình cô.
Bốn chữ thuận theo tự nhiên này nhảy trong óc, cô chui vào trong chăn, tắt đèn tường, không quan tâm nhắm mắt lại. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê trên người chợt ấm áp, cũng giống như thường ngày, cô sớm đã dưỡng thành thói quen hai người ôm nhau vô cùng thân thiết, ngáp một cái liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Cũng lâu rồi Cố Du không có nằm mơ, nhưng lúc này đây, sự vật trong mộng đặc biệt rõ ràng. Thân thể nóng lên, hô hấp nặng nề, như là có một bàn tay mò mẫn chạy loạn trên làn da, hết sức khiêu khích. Gương mặt Từ Trạm như gần như xa, thân thể hai người lại đè lên nhau, Cố Du nghe thấy tiếng khóc lóc nỉ non trộn lẫn với tiếng rên rỉ của chính mình, hay tay không biết là nên đẩy ra hay là vẫn ôm lấy Từ Trạm, nóng bỏng nồng cháy, còn có chút ẩm ướt.
Bỗng nhiên trợn mắt, Cố Du bị giấc mộng ướt át không thể tưởng tượng được này làm toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Mới vừa tỉnh dậy, cô lại cảm nhận được lửa nóng trong tay, giống như một giác mộng chân thật, thậm chí ngay cả hơi thở khô nóng bên tai cũng giống nhau như đúc. . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]