Bữa tiệc đính hôn của nhà họ Từ có nhiều ngôi sao tụ hội hơn tiệc từ thiện buối tối của tòa thị chính.
Nhân vật chủ yếu là người của hai giới chính trị và kinh doanh, ngôi saođiện ảnh và truyền hình, thậm chí còn có các viên chức ngoại giao củaLãnh sứ quán đều tham dự.
Cố Du thừa dịp khoảng thời giangián đoạn khi Từ Trạm chào hỏi với người khác, hít thật sâu, giãn khuônmặt đã cười đến mức cứng đờ ra.
Trước khi đến đây, thừa dịpTừ Trạm đi họp, Vu Duệ kéo Cố Du đến phòng làm việc của mình, ngàn cănvạn dặn, “Đây không phải là tiệc rượu có thể tùy tiện đùa giỡn vào buốitối hôm đó, cô trăm ngàn lần phải nhớ kỹ đừng lúc nào cũng nghiêm mặt.”
“Anh ấy quan hệ không tốt với người nhà?” Cố Du không kiềm chế được tò mò.
“Có lẽ trong lòng anh ấy, chỉ có cô và những đứa con trong tương lai củahai người mới xem như là người nhà của anh ấy.” Vu Duệ sờ sờ cái cằm góc cạnh rõ ràng, cười híp mắt, “Nhưng mà cô không cần phải sợ hãi, dù saoTừ Trạm đã vì cô mà trở mặt với ông Từ, muốn cha chồng vui lòng là khảnăng không lớn, chỉ cần lời nói và việc làm không có vấn đề khiến TừTrạm mất mặt là được rồi, tôi thấy cô nha……hơi sâu xa khó hiểu.”
Cố Du sửng sốt, Từ Trạm và cha của anh ấy vì mình mà trở mặt cãi nhau? CốDu nghi ngờ nhìn chằm chằm vào nụ cười lộ vẻ gian trá của Vu Duệ, chờcâu sau của anh.
Ai ngờ Vu Duệ đổi đề tài nói chuyện, thu vẻ mặt ngang ngạnh lại, ánh mắt sắc bén
dừng trên mặt của cô, “Cố Du, cô cảm thấy Từ Trạm là loại người gì?”
Lần đầu tiên nghe anh gọi tên của mình, Cố Du nhất thời không kịp phản ứng, rất nhanh, cô đã khôi phục lại vẻ thờ ơ trước kia, “Tôi không biết.”
Sao Vu Duệ có thể không biết đến cùng là vì sao mình mới bị bức bách kết hôn với Từ Trạm, hỏi câu nảy thật sự rất nhàm chán.
“Vậy cô biết vấn đề lớn nhất của cô ở đâu không?” Vu Duệ hơi không kiênnhẫn, không đợi cô trả lời mà tự mình nói ra đáp án trước, “Trí nhớ quákém.”
Cố Du không muốn phí lời với anh, mặt không hề thay đổi xoay người rời đi.
Ý của anh ta chính là mình thực xin lỗi Từ Trạm sao?
Buồn cười!
Nghĩ đến đây, mặt Cố Du lại bất giác căng thẳng, cô vội vàng điều chỉnh, lộra nụ cười cứng ngắc, chủ động đi chào hỏi người khác.
Saukhi hai người ngồi vào vị trí mới coi như yên tĩnh, nhìn cả bàn chỉ cóhai người các cô, Cố Du vô ý thức hỏi: “Người nhà của anh đâu?”
“Ba của anh luôn ở trong bệnh viện, có thể sẽ không đến,” Từ Trạm rót lyrượu đưa cho cô, “Em trai và em gái của anh vẫn đang nói chuyện phiếmvới khách mời.”
“Anh không giới thiệu tôi cho bọn họ biết sao?” Cố Du lặng lẽ xoa chân, cô không quen mang giày cao gót.
Ánh mắt Từ Trạm bình thản trầm tĩnh, không hề giống đang nói chuyện về người nhà, “Để sau hãy nói.”
Cố Du nhìn bên má tuấn dật và hấp dẫn của anh, không muốn biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, dứt khoát xoay đầu uống rượu.
Trong lòng cô, hai người đều là bằng mặt không bằng lòng, chẳng lẽ Từ Trạm không tự mình hiểu được?
“Anh cả.”
Đột nhiên, một giọng nói truyền đến, Cố Du quay đầu lại thì thấy một cô gái tao nhã rất động lòng người, bộ lễ phục màu trắng toát lên vẻ ngoài bất phàm của cô, nhưng nhìn kỹ gương mặt cô, Cố Du lại phát hiện, cũngkhông giống Từ Trạm lắm.
Đồng thời , cô ấy cũng đang nhìn mình, ánh mắt lạnh như băng, không nhìn ra ý tốt.
Cố Du cảm thấy không thoải mái, cô không thích làm quen với người khác,cũng không thích ra vẻ dối trá, vì vậy đứng dậy trước gật đầu bày tỏthành ý, chờ Từ Trạm giới thiệu mình.
“Du Du, đây là Từ Mẫn em gái anh.” Từ Trạm cũng đồng thời đứng lên, ôm eo cô.
Từ Mẫn nhanh chóng nở nụ cười rực rỡ giống như mặt trời tháng bảy, “Chị dâu, gọi em Tiểu Mẫn là được.”
Cố Du vươn tay, “Chào em.”
Lúc này, một bóng dáng cao lớn tới gần, Từ Mẫn thấy anh ta qua đây, nụ cười càng sáng chói hơn, “Đây là Vinh Thiên Kì bạn trai em, Thiên Kì, đây là anh cả và chị dâu em.”
Chào hỏi người nhà và người ngoàikhông khác nhau, Cố Du nhịn không được suy nghĩ, nếu có ngày Phương Nhàn nói chuyện với mình như thế, cô không đá hai cái là không được.
Vinh Thiên Kì điềm đạm tao nhã, cặp mắt kính thể hiện phong độ của người trí thức, anh là sinh viên tài năng trong trường đại học của Hồng Kong, cha làm buôn bán ở bến cảng. Sau khi Từ Mẫn giới thiệu xong không quên bổsung, “Ba đã gặp Thiên Kì, cũng
đồng ý quan hệ hiện tại của em và anh ấy.”
Nhớ tới lời của Vu Duệ, Cố Du ý thức được có lẽ mình chính là danh bấtchính ngôn bất thuận. Nhưng cô cũng không để ý việc này, giống như không nghe ra ý nghĩa sâu xa của Từ Mẫn, cũng không thân thiết quá mức với Từ Trạm, cô như người thừa nhất nhà này.
Đến khi tay Từ Trạm véo mạnh lên eo, cô mới lấy lại tinh thần.
Nhìn vẻ mặt Từ Mẫn thất vọng, Cố Du thầm cười lạnh trong lòng, cô không cóthời gian chơi trò đấu võ mồm với nhà quyền thế, Từ đại tiểu thư thật sự đã tìm nhầm người, nếu có Nhan Tư Ninh, hai người mới được gọi là tạothành một trận chiến.
Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Vạt lễ phục của Nhan Tư Ninh lay động như bay, nhìn thấy Cố Du liền bỏ Vu Duệ chạy tới.
Vì Nhan Tư Ninh xuất hiện nên Cố Du có thể thoát thân, hai người lấy cớ trang điểm lại để đến khu nghĩ ngơi nhỏ.
“Chị Du Du.”
Nhan Tư Ninh bỗng nhiên đổi cách xưng hô, dọa Cố Du giật mình, “Sao vậy?”
“Chị đừng tức giận, không cần phải chấp nhặt với những người này.” Đuôi mắtNhan Tư Ninh vốn khẽ nhếch lên quyến rũ động lòng người, bây giờ lại rũxuống, vẻ mặt mang phần lo lắng.
“Tôi không có việc gì để nói với họ.” Cố Du ăn ngay nói thật.
“Chị thật sự không quan tâm tới chuyện người nhà anh Từ không đồng ý cho hai người kết hôn?” Nhan Tư Ninh kinh ngạc hỏi.
Cố Du không biết giải thích thế nào, chỉ có thể gật đầu.
Có gì hay mà phải quan tâm, cũng không phải cô muốn chết muốn sống không phải Từ Trạm không lấy chồng.
“Em nghe Vu Duệ nói, lúc trước chuyện anh Từ vì muốn kết hôn với chị đã bịbác Từ mắng đến máu chó đầy đầu, bác Từ kinh khủng như vậy, nghĩ lạicũng dọa người.
Dáng vẻ khoa trương của cô chọc Cố Du cườikhông ngừng, “Em rất quen với Từ Trạm và Vu Duệ?” Theo lý, Nhan Tư Ninhlà ngôi sao giới giải trí, vì sao lại quan hệ tốt với
quân nhân như vậy, cô cũng hơi tò mò.
“Trước kia ba người chúng em cùng nhau lớn lên trong đại viện quân khu, nhưngmà, anh Từ mười hai tuổi mới được bác Từ tiếp nhận, nên em biết anh VuDuệ lâu hơn.”
“Chẳng lẽ Từ Trạm là……….Riêng…….con riêng?” CốDu cũng là đứa trẻ lớn lên ở đại viện quân khu, nghe lời này thì khôngkhỏi kinh ngạc.
“Cái rắm!” Nhan Tư Ninh không để ý dáng vẻ,nói câu thô tục, khác hẳn hình tượng nhu thuận bình thường của cô, “Nếuthật tính như vậy, em thấy Từ Trí Hòa và Từ Mẫn mới
là con riêng!”
Cố Du nghe cô nói đến vẻ mặt mờ mịt.
“Thế mà chị không biết?” Nhan Tư Ninh thấp giọng nhìn chung quanh, “Đâykhông phải chỗ nói chuyện, đợi ngày nào đó chúng ta lại ra ngoài tròchuyện.”
Cố Du gật đầu.
“Nhưng mà…..chị Từ Từ, chị đừng bỏ lại em rồi chạy trốn như lần trước!” Giọng Nhan Tư Ninh mềmmại, giống như xúc động thô bạo phẫn nô vừa rồi là người khác, nghe vậysau lưng Cố Du phát lạnh.
Thật không hổ là diễn viên.
Trước khi tiệc đính hôn kết thúc, Nhan Tư Ninh sợ Cố Du bị ức hiếp, từ đầuđến cuối đều đi bên cô, trong lòng Cố Du đầy cảm kích, may mắn có NhanTư Ninh, bữa tiệc không quá mức nhàm chán.
Dường như Từ Trạm và Vu Duệ có chuyện rất quan trọng, hai người luôn nói chuyện với nhau trong góc phòng.
Thỉnh thoảng, ánh mắt Từ Trạm rơi trên người Cố Du, hai người nhìn nhau từkhoảng cách xa của phòng yến tiệc, không còn những tiếng hỗn tạp.
Nhưng Từ Mẫn và Vinh Thiên Kì thỉnh thoảng xuất hiện trong tầm mắt Cố Du,tình cảm hai người xem ra gắn bó keo sơn hơn cô và Từ Trạm, luôn thìthầm, thản nhiên cười đối đáp.
Buổi tối, hai người trở về nhà trọ mà Từ Trạm đã sửa sang xong, hoàn cảnh xa lạ khiến Cố Du thấy khóchịu, cô bỗng nhiên nhớ tới nơi ở nhỏ hẹp của mình tối hôm qua, còn cóTừ Trạm tối hôm qua.
Anh vẫn không nói gì, im lặng khiến lòng người không nắm chắc.
“Đi tắm nước ấm,” Từ trạm vỗ eo cô, “Hôm nay vất vả cho em rồi.”
Giống như lãnh đạo đang an ủi cấp dưới xứng đáng với chức vụ.
Được nước ấm xua tan mệt mỏi, Cố Du thoải mái ngâm nước đến khi đầu ngón tay sinh nếp nhăn mới lưu luyến thay quần áo.
Bên trong phòng khách chỉ có đèn bàn phát sáng, ánh sáng mờ nhạt bao quanhbóng lưng cao to thẳng tắp của Từ Trạm, bầu trời ban đêm ngoài cửa sổ và ngọn đèn đô thị đã mất hết.
Anh nhìn xuống với một hương vị cô đơn.
Cố Du không hiểu sao hơi xúc động, đi lên trước đứng gần sát anh, “Đợi Tiểu Nhàn trở về, anh có muốn gặp mặt em ấy không?”
Cố Du cảm thấy mình nên bày tỏ tất cả, mọi việc đều đã đến tình trạng này, người một nhà hiểu biết lẫn nhau không có gì xấu, ít nhất Tiểu Nhàn sẽkhông để Từ Trạm xấu hổ như cô hôm nay.
Từ Trạm cúi đầu, bóng đêm còn sót lại trong sóng mắt, anh nhẹ nhàng kéo cô qua, in nụ hôn lên trán trơn bóng của cô.
Cố Du có dự cảm không hề tốt, dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, cô không cóđộng tay, mở miệng trước, “Từ Trạm, đêm nay tôi….mệt mỏi quá…...khôngmuốn……”
Cô không nói được, hai má vừa nóng vừa đỏ.
“Ngày mai Từ Mẫn sẽ đến tập đoàn, em không cần đi làm.” Từ Trạm bỗng nhiên mở miệng.
Dưới bóng đêm vẻ mặt anh diu dàng lộ vẻ âm trầm quỷ dị, ngay từ đầu, Cố Du đã sợ hãi vẻ mặt này của anh.
Trong mắt cô đây mới chính là Từ Trạm chân thật, không giả vờ ung dung nho nhã, ánh mắt sắc bén, sâu không thấy đáy.
Cô không tự giác lui về phía sau bị Từ Trạm phát hiện, vì vậy bị bắt trở về trong lòng.
“Không sao,” cô giả vờ tự nhiên, thản nhiên nói, “Nếu em ấy tới tôi sẽ trốn đi chỗ khác.”
“Du Du, em chính là người nhà duy nhất của anh.” Từ Trạm cúi đầu đúng lúcgiữ thật chặt thắt lưng của cô, không phải hôn, mà là ôm cô, ômvào lòng, “Nếu em cảm thấy uất ức, có thể từ chối.”
“Tôi muốn từ chối nhất là……”
“Không được.”
Anh nhẹ nhàng thô bạo ngắt lời, làm Cố Du sinh ra cảm giác vô lực khó nói nên lời.
Lúc này, cô dùng sức lực lớn nhất, đẩy mạnh anh ra.
Từ Trạm không biết là thật sự bị đẩy ra hay tự mình buông tay ra, đứng ramấy bước, vẻ mặt không chút thay đổi lẳng lặng nhìn cô.
Những lời muốn nói, cô đã lười nói tiếp.
Cô Du không nói lời nào, xoay người đi lên cầu thang.
Sáng sớm, cô dậy đúng giờ, chưa xuống lầu thì đã ngửi được mùi thơm của bữa sáng.
Nhà trọ chỉ còn cô, bữa sáng trên bàn lại rực rỡ muôn màu, khiến người ta phải động lòng.
Cô sớm đã lĩnh giáo sự săn sóc diu dàng của Từ Trạm, nhưng trải qua việctối hôm qua, cô càng bi quan hơn về tương lai của hai người.
Trong tim của bọn họ có khoảng cách lại bị cột vào nhau, thật sự rất giày vò.
Ăn xong bữa sáng thì đi dạo một vòng, Cố Du thật sự không biết ngẩn ngơ ởnhà để làm gì, không bằng đi tới chỗ Từ Trạm, không chừng có thể ngheđược tin tức nào có ích.
Nhà trọ cách cao ốc tập đoàn chỉ mất 20 phút đi bộ.
Cô đứng trước văn phòng của Từ Trạm gõ cửa, không có người trả lời, vì thế ấn vân tay lên, lại có thể thông qua vòng bảo mật đầu tiên.
Không ngờ động tác Từ Trạm nhanh thật.
Quả nhiên trong văn phòng không có ai, Cố Du ngồi trên ghế của Từ Trạm, ánh mắt băn khoăn khắp nơi, bàn làm việc của anh gọn gàng sạch sẽ làm người ta phải líu lưỡi.
Cố Du nhìn đồng hồ, cầm điện thoại chuẩnbị gọi cho Phương Nhàn, không ngờ sẽ đụng rớt tài liệu trong tay, cô vội vàng nhặt lên, ánh mắt đột nhiên cứng lại.
Lấy ra tấm ảnh trắng đen kẹp trong tài liệu lộn xộn, chỉ có cỡ lòng bàn tay, người trên ảnh cô rất sức quen thuộc.
Đó là tấm hình của cô.
Nhưng tuyệt đối không có khả năng!
Đây là ba năm trước, dáng vẻ khi chấp hành nhiệm vụ của cô ở Columbia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]