Trở lại bệnh viện, trong nháy mắt đẩy cửa vào Từ Trạm đột nhiên dừng lại động tác.
Tay chạm vào trên cửa, trong cửa từng tiếng cười réo rắt động lòng người bất ngờ không phòng bị chui vào trong tai.
Anh rất ít nghe cô cười vui vẻ như vậy, mặc dù trong nụ cười luôn ấm áp mềm mại ý vị hàm xúc, vừa vặn tới bây giờ mình chưa từng nghe Cố Du cười to sung sướng như vậy.
Từ Trạm đẩy cửa ra muốn xem ai đã khiến Cố Du vui vẻ như vậy, nhưng vừa mở cửa thì cảnh tượng bên trong hiện ra trước mắt, anh mất đi hứng thú.
"Sao trở về sớm?" Trên mặt Cố Du vẫn không thu hồi cười, trong nháy mắt thấy ánh mắt Từ Trạm lộ ra nhảy nhót.
Cô chú ý Từ Trạm nhìn thấy cha Từ thì nháy mắt cứng ngắc, mặc dù hơi nhỏ, nhưng cô có thể cảm giác được loại mất tự nhiên này.
Cố Du nói chuyện phiếm cùng với cha Từ cả buổi trưa, ban đầu, cô nghĩ cha Từ tới khởi binh vấn tội, lúc trước Vu Duệ nói Từ Trạm vì cô mà không thoải mái với cha, không ngờ, cha Từ hỏi tình trạng vết thương của cô, lôi chuyện trong nhà cô ra tán gẫu, không nói tới Từ Trạm.
Cha Từ có đến gây phiền phức hay không Cố Du không biết, cô tinh tường cảm giác được Từ Trạm và ba anh quả thực là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Từ Trạm có bao nhiêu trầm tĩnh ít lời, cha Từ có bấy nhiêu khôi hài hay nói,
chỉ nói vài câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/canh-gioi-mau-hong-phan/2012231/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.